- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thần Y Độc Phi
- Chương 56: sao không sớm đến
Thần Y Độc Phi
Chương 56: sao không sớm đến
"Vong Xuyên cũng không khó xử nàng, liền trả lời thay: “Bẩm lão gia, chuyện là thế này. Đêm qua Nhị thiếu gia đột nhiên phát bệnh, sáng nay Đại phu nhân phái Khách Khanh đại phu trong phủ đến chẩn bệnh. Khách Khanh đại phu kê đơn rồi tự mình bốc thuốc, cũng để tiểu nha đầu đưa đến Liễu viên. Nhưng Kim Trân cô nương lại chạy tới nói là thuốc đã đưa sai, đây là thuốc bổ Đại phu nhân đưa lão gia uống. Nhị tiểu thư nghĩ không nên chậm trễ để lão gia tẩm bổ, liền nhanh chóng. sai nô tỳ và Kim Trân cô nương cùng nhau đưa tới."
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, hóa ra là như vậy, lập †ức trách cứ Kim Trân: “Sao lại sơ ý như vậy, trở về với phu nhân lĩnh phạt.” Nhưng lại đối với chuyện Phượng Tử Duệ phát bệnh như chưa từng nghe thấy, hỏi cũng không hỏi, còn không đề cập tới.
Trong lòng Vong Xuyên cười lạnh, cảm thán Phượng phủ này quả nhiên thân tình mỏng manh, Nhị thiếu gia tuy là con vợ kế, nhưng trong Phượng phủ chỉ có hai đứa con trai thì cũng có thể được sủng ái. Vậy mà thân là phụ thân nhưng Phượng Cẩn Nguyên chỉ có thái độ như: thế, thật sự làm cho người ta đau khổ, thất vọng.
“Mang lên đi.” Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên, Vong Xuyên đứng dậy tiến lên, đem bát thuốc kia đến trước mặt.
Phượng Cẩn Nguyên hiển nhiên là quen thuốc bổ của đại lão bà, tiểu lão bà đưa tới, lần này cũng chỉ như nhau, thấy không có vấn đềm liên một hơi uống vào.
Kim Trân theo bản năng đã kêu một câu: “Lão gia...”
Phượng Cẩn Nguyên sửng sốt, lập tức đem bát nặng nề gác qua một bên, trách mắng: “Càng ngày càng không có quy củi”
"Vong Xuyên lui ra phía sau vài bước, cúi người với Phượng Cẩn Nguyên: “Chắc Kim Trân cô nương có chuyện muốn nói với lão gia, nô tỳ lui xuống trước.”
Phượng Cẩn Nguyên kêu r3n, Kim Trân có chuyện vậy không phải là đại biểu cho Trầm thị có chuyện sao, đối với vị đương gia chủ mẫu này, hắn thật sự không có một chút tình cảm. Sở dĩ nói nàng ở vị trí đương gia chủ mẫu, thực ra là hiện nay Phượng gia còn cần tiền tài của Trầm thị, hơn nữa, cũng vì hắn để lại cho Trầm Ngư một thân phận chính nữ.
Phượng Cẩn Nguyên phất tay với Vong Xuyên, “Lui xuống đi!”
"Vong Xuyên khom người trở ra, ánh mắt buông xuống mang theo ba phần giảo hoạt. Lui đến gần ngoài cửa, còn không quên đóng cửa phòng lại.
Gã sai vặt canh giữ bên ngoài thấy một mình nàng đi ra, nhìn vào phía trong xem xét, hỏi: “Kim Trân cô nương vẫn ở bên trong sao?”
"Vong Xuyên đáp: “Chắc Kim Trân cô nương có lời muốn nói với lão gia, hẳn là do Đại phu nhân dặn dò.”
Gã sai vặt chưa phát giác ra, dẫn Vong Xuyên rời đi.
Mà đồng thời bên cạnh việc đưa thuốc, Phượng Vũ Hành dẫn theo Thanh Ngọc đi tới Thư Nhã viên.
Nàng vừa ra đến trước cửa, chọn một chiếc nhãn hòa điền dương chỉ ngọc (1), lấy thêm cả thuốc dán ở bên hông chiếc bàn chuyên để chữa trị trong hiệu thuốc. (1) Hòa điền dương chỉ ngọc: Cái này ta tìm thì chất ngọc của nó y hệt phỉ thúy. Cuối cùng ta tổng hợp lại rồi đoán: Đây là một loại cẩm thạch màu trắng, tên dựa vào màu sắc của nó (Như cẩm thạch màu ngọc bích với phỉ thúy là một).
Trong lòng nàng hiểu rõ, nhẫn ngọc này tuy nói là †rân quý, nhưng không phải thứ thế gian khó gặp, thứ lão thái thái thích có độ nhất định, nên sẽ không đạt tới hiệu quả lung lạc tốt nhất. Nhưng mấy tấm thuốc dán đến từ thế kỷ XXI này, đối với bệnh thắt lưng của nàng mà nói, cũng thật sự là vật thế gian khó tìm.
Chẳng qua sở dĩ Phượng Vũ Hành chọn lúc này mới đến Thư Nhã viên tặng lễ, một là muốn nói trước mặt Trầm thị, cái này phải làm. Hơn nữa, việc này là mục. đích cuối cùng của nàng.
“Đều hỏi thăm tốt chưa?” Nàng hỏi Thanh Ngọc bên người.
Thanh Ngọc gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, trước mắt Đại phu nhân thật sự đang ở Thư Nhã viên. Hơn nữa không chỉ có Đại phu nhân, còn có Tam di nương, Tứ di nương và ba vị tiểu thư cũng đều ở đó.”
“Được rồi.” Nàng cười lạnh, chỉnh sửa góc áo đang uốn lên không thành nếp, lại ngẩng đầu, hướng tới Thư
Nhã viên.
Lúc này ở trong Thư Nhã viên là một trận náo nhiệt, ở xa đã chợt nghe thấy giọng cười to của Trầm thị, vừa cười vừa nói: “Nếu lão thái thái thích, để ta bảo với Tam đệ ta đi cùng tìm dương chỉ ngọc. Nghe nói thứ này hằng năm đều tiến cống vào trong cung, nếu chúng ta có thể tới nơi làm cho lão thái thái một chiếc nhẫn, đeo lân mới có khí thết”
Lão thái thái cũng cười hòa: “Vậy đã tốn nhiều tâm tư của ngươi.”
Phượng Vũ Hành trợn mắt, xem ra lão thái thái này không có lập trường, nói không dễ nghe là, ngã theo chiều gió, ai cho nàng thứ tốt, nàng liền hướng về người đó.
Vậy cũng tốt, nàng xoa hộp gỗ đựng nhẫn trong tay, trên mặt mỉm cười.
“Ô! Ai vậy ta?” Giọng của Trầm thị so với Hàn thị kiều my còn làm cho người ta mềm xương gấp bảy trăm tám mươi lần. Rốt cuộc đã từng làm thϊếp, lúc nào cũng không thể bỏ được tính cách ban đầu trong người. Đáng tiếc, người này chỉ có thể nghe âm thanh, vạn lần không thể nhìn mặt. “Đây không phải A Hành sao, ngươi nói ta nên gọi ngươi là gì đây? Ngự Vương phi?”
Hôm nay tâm tình Trầm thị rất tốt, Phượng Vũ Hành nghĩ, tám phần là nàng cho rằng bát thuốc kia đã thuận lợi uống vào trong bụng Phượng Tử Duệ, chờ xem kịch vui.
Ngẫm lại nếu để tiểu hài tủ như Tử Duệ uống một chén thuốc như vậy, có bất tử thì cũng muốn suy tàn, huống chỉ là thứ dược xấu hổ như vậy. Nếu Tử Duệ mắc bênh, thân mình đại thương không nói, chỉ sợ cả đời này không thể gạt bỏ đi bóng ma lần này.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thần Y Độc Phi
- Chương 56: sao không sớm đến