Không đợi Phượng Vũ Hành trả lời, Trầm thị đoạt lại một câu: “Vừa lòng vừa lòng, sính lễ như vậy rất vừa lòng!”
Chu phu nhân nhát mắt biến sắc: “Lão thân và Vương phi tương lai nói chuyện, sao lại để ngươi làm càn!”
Trầm thị bị nghẹn họng.
“Còn thỉnh Nhị tiểu thư nói rõ.” Chu phu nhân chuyển hướng nhìn Phượng Vũ Hành, lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau, đúng là nhìn chăm chú hồi lâu.
“A Hành đa tạ Ngự vương điện hạ ưu ái, đa tạ phu nhân lo liệu, sinh lễ này rất hợp tâm ý.” Nàng thản nhiên nói, trên mặt tươi cười, không vì thấy người giàu mà vui mừng.
Chu phu nhân vừa lòng gật đầu, đối với thái độ của Phượng Vũ Hành như thế thập phần vừa lòng.
Nhưng trong lòng Phượng Vũ hành cũng có phần cân nhắc, người nọ sao lại tặng nàng sính lễ nặng như thế, rốt cuộc có dụng ý gì? Lẽ ra hắn hẳn không biết Nhị tiểu thư Phượng gia rốt cuộc là dạng người gì, càng không có thể đoán được người là trong thâm sơn Tây Bắc kia là nàng. Nếu vậy, nói đúng ra là sính lễ này thật sự chính là tặng cho Nhị tiểu thư Phượng gia, mà cùng Phượng Vũ Hành nàng không liên quan?Nghĩ một loạt như vậy, trong lòng liên có vài phần không thoải mái. Lúc nhìn lại Chu phu nhân, nghĩ ngợi, cúi đâu nhẹ nhàng nói: “Ngự vương điện hạ đối với hôn ước này coi trong như thế, là phúc khí của Nhị tiểu thư Phượng gia.”
Chu phu nhân vỗ tay nàng, nói một câu nháy mắt làm cho lòng Phượng Vũ Hành đặc biệt thoải mái: “Trước khi ra phủ, Vương gia nói với lão thân truyền lời cho cô nương, ở kinh thành thời tiết khô nóng, không thể so với đại sơn mát mẻ ở Tây Bắc, còn thỉnh cô nương dùng chút trà lạnh trừ nóng.”
"Trên mặt nàng không giấu được ý cười, hóa ra hắn biết, hắn thực sự biết là nàng. Lại nhìn sính lễ trong viện, †âm tình tốt hẳn lên.
"Tâm tình nàng tốt, nhưng có người tâm tình không tốt, tỷ như Phượng Phấn Đại.
Nha đầu kia liền cảm thấy trong lòng mình có gì đó, từ sáng thấy Phượng Vũ Hành đã bắt đầu nhanh chóng tay đổi. Vừa rồi còn cảm thấy Phượng Vũ Hành không có ưu thế gì, mất đi địa vị chính nữ, mất đi sủng ái của phụ thân và lão thái thái, còn mất đi nguyên một vị hôn phu hoàn mỹ, nàng và chính mình đã bị kéo xuống ngang hàng.
Nhưng không đợi nàng vui vẻ bao lâu, trong nháy mắt Phượng Vũ Hành đã xoay chuyển lớn, một cái trở mình này quả thực khiến người phẫn nộ thêm.
Kỳ thật không chỉ Phấn Đại, trừ vẻ bình tĩnh của An thị và Tưởng Dung ra, thì tâm của những người khác cũng lên xuống không ngừng. Ngay cả Phượng Trầm Ngư cũng thu hồi khuôn mặt Bồ Tát kia,thế nào cũng là biểu tình không rộng lượng.
“Mấy thứ này đều là sính lễ riêng Ngự vương điện hạ tặng cho Nhị tiểu thư, không liên quan đến Phượng phủ, Nhị tiểu thư tự tiếp nhận.” Chu phu nhân lại nhắc nhở mọi người, mấy thứ này đều tặng cho một mình Phượng Vũ Hành.
Trầm thị mặc kệ: “Chu phu nhân, từ xưa đến nay những sính lễ của nhà trai tặng đều do nhà mẹ đẻ thay mặt nhận, nào có đạo lý nữ nhỉ tự tiếp nhận? Đây là quy
“Quy củ?” Chu phu nhân cười lạnh, “Nâng thϊếp thành thê, quy củ như vậy lão nhân chưa từng nghe qua, không bằng, mời Phượng đại nhân nói vợ cả của ngài, cũng là mẫu thân thân sinh của Ngự Vương phi tương lai của chúng ta nay ở nơi nào?”
Nàng dĩ nhiên ở trong phủ!” Trầm thị theo bản nói liền nói tiếp, Phượng Cẩn Nguyên lạnh lùng nhìn bằng một ánh mắt cảnh cáo, nàng sợ tới mức rụt cổ lại, nhưng thật sự không nuốt nổi cục tức này, liền than thở một câu: “Ai bảo nhà mẹ đẻ của nàng bị Hoàng Thượng phạt.”
Âm thanh này tuy nhỏ, ngay cả phượng Cẩn Nguyên ngay bên người cũng chưa nghe rõ, nhưng Phượng Vũ Hành lại cố tình nhờ gió, toàn bộ lời tiến vào trong tai.
Nàng nhếch môi, xoay người nói với Trầm thị: “Lời này mẫu thân sao lại nói như thế? Hoàng Thượng là đem một nhà ngoại tổ ta phạt đến Hoang Châu, nhưng vẫn chưa hạ chỉ nhất định phải xử lý mẫu thân đã xuất giá của ta?” Nàng lại ra vẻ tự hỏi: “Giống như lúc trước cũng không nhằm vào một người mà phạt nặng, nghĩ đến so với vị Quý phi nương ngươi được sủng ái kia, Thánh thượng coi trọng y thuật của ngoại tổ hơn.”
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều choáng váng.
Mi tâm Phượng Cẩn Nguyên nhăn đến độ sắp chảy ra nước đến nơi rồi, Phượng Vũ Hành nói lời này là nói cho hắn nghe. Nghĩ lại cũng đúng, lúc trước Hoàng Thượng vẫn chưa hạ chỉ nhất định phải xử lý Diêu thị, sở dĩ đem nàng đuổi ra ngoài đường, hoàn toàn là chủ ý của một mình Phượng gia. Hơn nữa nhiều năm như vậy, Phượng gia vẫn cho rằng việc mình làm là đúng, nhưng vì sao trước mắt nghe Phượng Vũ Hành nói, hắn lại cảm thấy lúc trước đã sơ suất?
Năm đó Quý phi kia có thể nói là cực sủng, Hoàng Thượng đã từng liên tiếp ba tháng chỉ lâm lạnh một mình nàng. Nhưng tuy là cực sủng, Diêu Thái y làm chết người nhưng lại không giáng tử tội, chỉ giáng cấp sung quân đến Hoang Châu.
Khi đó Phượng gia sợ bị liên lụy, nghe được tin Diêu gia có tội, suốt đêm trong hậu viện liên an bài Diêu thị. Nay nghĩ lại, chỉ là giáng cấp sung quân Hoang Châu mà thôi, kia tính là gì? Nhạc phụ Diêu thần y kia hắn vẫn còn sống tốt, mọi người trong Diêu gia cũng đều sống tốt, chỉ có Diêu thị và Phượng Vũ Hành, Phượng Tử Duệ ba người bị đắc tội ba năm!