“Tổ mẫu.” Nàng nhẹ giọng mở miệng, đánh gãy suy nghĩ của lão thái thái, “Hồi nhỏ Nhị muội muội đi theo Diêu đại nhân học được không ít, Trầm Ngư vừa mới ngẫm lại, cứ theo phương pháp giảm đau thắt lưng của nàng không ngại thử một lần. Còn nữa, hiện tại Diêu di nương mang theo Nhị muội muội và Tử Duệ hồi kinh, như vậy quan hệ giữa chúng ta và Diêu gia cũng khôi phục lại một, hai phần, Trầm Ngư sẽ bàn với mẫu thân, cuối năm nhớ chuẩn bị một phần lễ cho Diêu gia.”
“Không đươc!" Lão thái thái bị Phượng Trâm Ngư. thức tỉnh, Diêu gia là do Hoàng Thượng tự mình định tội, ai dám theo chân lui tới, kia không phải là đánh vào mặt Hoàng Thượng sao? Diêu thị hồi phủ và Diêu gia không liên quan, cũng không có nhà mẹ đẻ để chuẩn bị lễ vật. Việc này không cần nhắc lại.” Giơ tay lên, lập tức bỏ qua.
Phượng Vũ Hành cũng không thèm để ý, trong phủ này có trưởng bối bảo hộ nàng hay không, với nàng mà nói không khác nhau. Ngược lại là nàng, trừ Diêu thị và Tử Duệ, ở trong phủ những vướng bận có thể bớt đi một ít. Muốn đấu hết, cũng không uổng công nguyên chủ chết ở sơn thôn để nàng tân sinh.
Nàng lại ngồi xuống lần nữa, Phấn Đại bên cạnh đem ghế tựa dịch ra xa, hai người không cẩn thận đυ.ng tới một góc áo, Phấn Đại ghét bỏ lấy khăn tay lau hai cái, liếc Phượng Vũ Hành một cái.
Nàng chớp mắt mấy cái, cũng cầm khăn tay lau chỗ góc áo hai cái, sau đó thu tay lại đem khăn đưa đến bên người Mãn Hỉ: “Vứt đi.”
Phấn Đại tức giận xanh mặt, muốn làm khó dễ Nhị tỷ tỷ một chút biện pháp đều không có, chỉ có thể n ghế ai oán miết ngón tay.
Ngay tại đây, ngoài cửa là một trận ồn ào, ở xa vẫn nghe thấy có người lớn tiếng hỏi: “Lão thái thái đã dậy rồi sao?”
Là Trầm thị.
Lão thái thái không thích nhất là loại người đàn bà chanh chua như Trầm thị, chính mình dọa người còn chưa tính, còn đem nàng nói tới. Cái gì mà dậy rồi? Bây giờ đã là giờ nào rồi? Đây là nói cho ai nghe?
Phượng Trầm Ngư thấy sắc mặt lão thái không tốt, nhanh chóng đứng dậy qua đón, đỡ Trầm thị liền nói: “Mẫu thân nhất định phải làm tổ mẫu vui vẻ.” Đang lúc nói chuyện, thấy Trầm thị đang đeo một chuỗi vòng ngọc phỉ thúy, cho tới giờ đều không thấy nàng dùng, hiển nhiên là mới dùng. Phỉ thúy kia tinh xảo đặc sắc, hẳn là loại ngọc quý.
Trầm Ngư nhớ buổi chiều hôm qua tiểu cữu cữu tới chơi trong phủ một chuyến, mỗi lần tiểu cữu cữu tới cũng sẽ mang cho mẫu thân không ít thứ tốt, nhất định là hôm qua mới tặng.
"Tâm nàng vừa chuyển, lập tức mở miệng nói” “Đây không phải là tràng hạt mẫu thân nói muốn tặng cho tổ mẫu sau? Quả là loại ngọc quý, đồ quý như thế tổ mẫu dùng mới thích hợp!”
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người sửng sốt, Trầm thị cũng choáng váng. Xem xét thứ trong tay, lại nhìn Phượng Trầm Ngữ hướng về phía nàng vụиɠ ŧяộʍ nháy mắt, liền biết lúc mình chưa tới trong phòng nhất định có chuyện phát sinh. Nghĩ lại một chút Lý ma ma có lén chạy tới bẩm báo với nàng sự kiện lớn nhỏ trong Liễu viên từ hôm qua đến sáng nay, ánh mắt vèo một cái đã bắn về phía Phượng Vũ Hành.
Nhất định là nha đầu kia lại giở trò!
Lúc Lý ma ma vừa mới đến bẩm báo nàng còn không tin, trong ấn tượng mẫu tử Diêu thị không có tính phản kích, không ngờ trong núi ở vài năm đã đổi tính?
Phượng Trầm Ngư thấy Trầm thị sững sờ, vụиɠ ŧяộʍ nhéo cánh tay của nàng một chút, “Mẫu thân còn thất thần làm gì, mau mang qua cho tổ mẫu xeml”
Trầm thị khế cắn mỗi, đau lòng muốn chết!
Hôm qua đệ đệ Trầm Lạc vừa đưa tới thứ tốt, nàng vừa mới đeo vào tay, làm sao nàng nuốt xuống cơn tức này.
Nhưng không nuốt cũng không được, nếu là người khác tặng, cho dù là Phượng Cẩn Nguyên nàng cũng kệ. Nhưng Phượng Trầm Ngư mở miệng cũng không giống, nữ nhi này là toàn bộ mọi thứ nàng có thể trông cậy, thậm chí mình so với đứa con còn không muốn thua kém. Huống chỉ Trầm Ngư là nha đầu có chính kiến, cũng không vô nghĩa thối tha, nếu nàng nói cho, nhất định là có đạo lý.
Trầm thị định thần lại, nắm lấy tràng hạt trong tay, rốt cuộc cũng nghĩ thông, tiến nhanh lên, ý cười trong suốt đem hạt châu đứa tới trước mặt lão thái thái, vừa rồi là muốn đùa ngài vui lên. Ngài nhìn xem, con dâu mang cho ngài thứ tốt đến đây!”
Lão thái thái đang nghe Trầm Ngư nói đến phỉ thúy quý cũng đã động lòng, lập tức không so đo với Trầm thị kêu to lúc trước, hai mặt thẳng tắp nhìn chăm chú vào. chuỗi hạt.
Tâm Trầm thị đau đớn như muốn rút ra, vẫn ra vẻ cao hứng vì việc này giới thiệu: “Thứ này rốt cuộc quý. bao nhiêu ta cũng không rõ, nhưng hôm qua đệ đệ bên nhà mẹ đến quý phủ thăm ta, ngày xưa đã đều mang đến thứ tốt, lần này cố tình đến cũng mang những thứ như vậy. Có lẽ, nếu không phải cực kỳ trân quý, hắn là người làm việc ổn thỏa tuyệt đối sẽ không cầm thứ này đến làm lễ.”
Lời này nói ra thực dễ hiểu, trước kia đưa tới nhiều đồ, mọi thứ đều tốt. Lần này chỉ đưa đến cái này, giá trị cũng giống như đống đồ xưa kia.
Lão thái thái sao có thể không hiểu, miệng vui mừng không khép lại được. Lần tràng hạt trong tay giống như nâng niu trân bảo, chỉ kém không hôn nó hai cái.
Phượng Vũ Hành đã thấy người tham tài, nhưng chưa từng thấy toàn gia đều tham tài như vậy. Nếu trước lúc đó quan hệ của hai người không thể duy trì lâu dài, chỉ có ích lợi mới là chỗ dựa vững chắc nhất.
Nhưng nàng không để cho đám người này thư thái, hôm nay đi tới viện này cũng không thật sự vì thỉnh an, nàng là ôm tâm tư ngột ngạt đến cho đám người này.
Vì thì mắt nhìn thấy phía sau Trầm thị là nha hoàn Kim Trân, chỉ thấy nha đầu kia ban ngày ban mặt không sợ nóng, nhưng lại mặc y phục cao cổ.
Cái này cũng biết, chỉ là tiểu nha hoàn thích chưng diện, chủ tử cũng nuôi chiều, chính là cổ áo cao vẫn không ngăn được một chuỗi màu hồng ẩn hiện.