Chương 8: Vương Phi Đến Rồi

Anh từ niên thiếu đã thành danh, là thiên tài quân sự, thiên tài chiến thuật, khi mới mười lăm tuổi đã thành công vang rội, đánh thắng vô số trận chiến, có anh, địch quốc không dám xâm phạm, các quốc gia láng giềng không dám gây chuyện, anh là chiến thần trong lòng bách tính.

Hoằng Nguyên Đế cần Sở Huyền Thần bình ổn thiên hạ, nên cũng không dám ép anh quá.

Chỉ cần anh đồng ý cưới Vân Nhược Nguyệt là được, thực ra có bái đường không, có cưới Nam Cung Nhu không, đều tùy anh.

Nên lúc đó cô chỉ được rước kiệu đưa vào Vương phủ, chứ không được bái đường thành thân với Sở Huyền Thần, thực ra đến bóng anh cô cũng không thấy.

Nhớ lại hồi ức, Vân Nhược Nguyệt đột nghĩ đến một việc, trước khi cô gả đi, phụ thân giao phó cô rất nhiều chuyện, trong đó có một việc là kêu cô theo dõi nhất cử nhất động của Sở Huyền Thần.

Cũng là nói, Hoằng Nguyên Đế và Vân Thanh muốn gả cô cho Sở Huyền Thần là để cô theo dõi Sở Huyền Thần, cô chỉ là một quân cờ của Hoằng Nguyên Đế, người thông minh như Sở Huyền Thần chắc chắn nghĩ ra được chuyện này.

Nên anh mới hận cô thấu xương.

Cũng lúc này, Sảnh trước truyền đến tiếng của bà mối, “Tân nương đã đến, giờ lành đã tới, mau mau chuẩn bị bái đường.”

Vân Nhược Nguyệt nhìn về phía sảnh trước, chỉ thấy một đôi nam nữ áo đỏ đang khoác tay nhau đi vào sảnh chính.

Sở Huyền Thần nắm tay Nam Cung Nhu, hai người đứng đối diện, đang chuẩn bị bái đường, đột nhiên một bóng người áo đỏ từ hành lang bước vào.

Giây phút nhìn thấy bóng người áo đỏ, tất cả mọi người đều chết lặng, tiếng kèn trống dừng, tiếng pháo hoa tắt, tiếng hát chúc mừng cũng ngưng.



Quần chúng hoang mang nhìn Vân Nhược Nguyệt đeo mạng che mặt như nhìn thấy quỷ.

Hôm nay là ngày Li vương cưới Nam Cung Nhu, vị phế phi không được sủng ái này chạy tới làm gì chứ?

Thật là xúi quẩy.

“Cô tới đây làm gì?” Sở Huyền Thần nhìn Vân Nhược Nguyệt, dùng thân mình chắn trước mặt Nam Cung Nhu, bá đạo bảo vệ cô ta, dường như Vân Nhược Nguyệt là con hổ cái sẽ ăn tươi nuốt sống chú thỏ con vậy.

Vân Nhược Nguyệt từ tốn khoan thai bước vào, vừa nho nhã mà cũng không mất đi phong phạm của chính thất.

“Vương gia, Sở quốc có quy định, phu quân nạp thϊếp, thê thϊếp phải mời trà chính thất, nhận được chấp thuận của chính thất mới được công nhận. Ngài hôm nay cưới Nam Cung Nhu cô nương, ta là chủ mẫu, nếu không đến uống ly trà này, sợ là người dân Sở quốc sẽ không chấp nhận hôn sự này.” Vân Nhược Nguyệt lạnh nhạt nói.

Nói xong, cô từ từ ngồi vào ghế chủ nhân, bộ đồ đỏ rực khiến cô có vẻ rất uy nghiêm.

Mặt đeo mạng chỉ lộ đôi mắt, dáng vẻ rất bình tĩnh không mảy may nao núng.

Lời cô như sấm đánh bên tai, tất cả mọi người đều giống như bị điện giật, không thể tưởng tượng mà nhìn cô chằm chằm.

Vương phi thật là quá to gan rồi, dám đối kháng với Li vương ngay trong hôn lễ của ngài ấy.

Nghe nói Vương phi rất xấu xí, tính cách ngang tàn, là một kẻ ngu ngốc, nhưng những câu nói này của cô lại nghe rất có lý, khiến tất cả mọi người không thể phản bác.