Quyển 1 - Chương 6: Lương di nương
"Bẩm - - bẩm Đại tiểu thư, gia pháp trong phủ điều thứ ba mươi bảy, nô tỳ chống đối chủ tử nhẹ thì vả miệng ba mươi, nặng thì đánh tám mươi trượng. Nếu tình hình nghiêm trọng, suy giảm tới danh dự, tính mạng của chủ tử là - - đánh chết."
Một câu đánh chết cuối cùng làm cho Chu Vân không dám tin, hai mắt nàng trợn tròn gắt gao nhìn chằm chằm Đại tiểu thư trước mắt.
Phế vật nàng luôn luôn cười nhạo hôm nay sao vậy?
Đây là phế vật kia?
Vừa tỉnh dậy dĩ nhiên cũng dám can đảm xoi mói nàng? Thật sự là không biết trời cao đất rộng .
"Đại tiểu thư, mặc dù nô tỳ thân phận ti tiện, nhưng cũng không thể tùy tiện liền gắn một tội danh định tội, nếu như nô tỳ thật sự phạm vào sai lầm lớn, Đại tiểu thư ngươi trừng phạt thế nào cũng được, nhưng là nô tỳ hôm nay ngu dốt, thật không hiểu chỗ phạm sai?"
Hạ Thanh Ca đang muốn lên tiếng, không nghĩ ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, kèm theo tiếng người nói chuyện truyền vào trong phòng.
Nàng nghe cẩn thận, người đến thật không ít, bên trong có một giọng nói nghe hết sức quen thuộc, Hạ Thanh Ca cười lạnh, nghĩ đến Lương di nương lại muốn biểu hiện bộ dáng mẹ hiền của nàng ở trước mặt mọi người.
Nàng nếu đã thích diễn như vậy, vậy thì diễn theo nàng là tốt, hiện tại nàng còn đang yêu cầu mình tính tình vụng về như vậy đây.
Đang suy nghĩ trong lòng, một giọng nói trùng hợp là nói với người trong phòng, lập tức màn cửa bằng gấm thêu nhiều loại hoa ngón tay dài nhỏ vé lên, Hạ Thanh Ca cũng đồng thời đón nhận ánh mắt của mọi người.
Lúc này phụ nhân đi tới ước chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn mềm nhẵn như trứng ngỗng, một đôi mắt xếch sáng rực, ngoài miệng thoa son đỏ, làn da mịn nhẵn như ôn ngọc, càng tăng thêm vẻ đẹp cho phụ nhân.
Trên đầu nàng mang mũ hoa sen thịnh hành nhất trong giới phụ nhân ở kinh thành, giữa búi tóc cài một cây trâm bằng vàng, hai bên búi tóc đều cài trâm cài phỉ thúy, dây kết của trâm cài rủ xuống theo thân thể nàng di động mà phát ra tiếng leng keng giòn vang, trong trẻo dễ nghe.
Nhìn lại xiêm y của nàng, áo màu vàng thêu hoa văn trăm đóa sen, hạ thân mặc một cái váy dài, ăn mặc như vậy làm cho nữ tử vốn là diễm lệ tao nhã tăng thêm một tia ung dung, đẹp đẽ quý giá, lại thêm vào một ít tóc mai, hơi quét qua lông mày, thật sự là tươi đẹp xa hoa, chỉ là cộng thêm mắt phượng vô cùng hẹp dài xem ra được có chút hà khắc, lạnh bạc.
P/S: đoạn này mình chém, có gì mấy bạn bỏ qua. Mỗi lần edit mà gặp miêu tả thì mình chỉ có nước khóc thảm, quá khó T_T.
Người này đúng là một trong những chủ mưu hãm hại Hạ Thanh Ca trước kia chịu oan mà chết - mẹ đẻ Hạ Du Hàm - Lương di nương.
Hạ Thanh Ca thu hồi ánh mắt, đáy lòng thầm than, cũng khó trách vị Lương di nương này sống vẻ vang mấy chục năm trong phủ Tu quốc công như vậy, luận về bên ngoài, luận về thủ đoạn thông minh, nhân vật này ở trong nhà cao cửa rộng tuyệt đối cũng coi là xuất sắc hàng đầu.
Chỉ bằng nàng từ trước tới giờ ngoài mặt đối với Hạ Thanh Ca đủ loại xuỵt hàn mềm mại, quan tâm đầy đủ, đại khái là người nào cũng sẽ cảm thấy vị di nương này tuyệt đối là thật lòng đối đãi với mình, nếu không phải nàng xuyên việt đến, cũng tuyệt đối sẽ không hoài nghi nữ nhân nói cười ríu rít trước mặt lại là kẻ miệng nam mô, bụng bồ dao găm.
"Chao ôi, Đại cô nương của ta, thân thể khỏe lên chút nào chưa? Ta đã bảo Lý ma ma đi mời Trần đại phu ở Thanh Phong Đương tới đây khám bênh cho con, giờ con nên nghỉ ngơi, đừng để nhiễm lạnh." Lương di nương vừa nói chuyện vừa đưa tay giúp Hạ Thanh Ca dịch căng góc chăn, sợ gió vào nhiễm lạnh người vừa bị bệnh nặng mới khỏi là nàng.
Hành động thân thiết từ ái này để cho người ngoài nhìn thấy, thật sẽ nghĩ là mẹ con ruột thịt đấy, lại thêm vào Lương di nương này lúc tới nơi này cố ý ăn mặc lộng lẫy như vậy, tất cả đồ trang sức trên người kia mỗi món đều là vật giá trị xa xỉ, lối ăn mặc này chỉ sợ là Lương di nương cố tình lựa chọn, thành tâm lựa theo trang phục của chính thất mà mặc.
Huống chi Lương di nương một tay che trời ở phủ Tu quốc công nhiều năm như vậy, lão phu nhân đối với nàng cũng là hết sức tin tưởng, hiện nay phần thể diện này của nàng trong phủ chỉ sợ ngay cả phu nhân chính phòng của Nhị phòng cùng Tam phòng cũng khó địch nổi, cũng khó trách nàng dám làm việc nổi bật như thế.
Nhìn Lương di nương ngồi ở bên người, Hạ Thanh Ca cố ý làm bộ như thẹn thùng, cúi thấp đầu xuống, đôi mắt bị tóc mai che ở trong bóng tối, trong nháy mắt nhanh chóng lóe qua một tia sáng, lãnh thấu xương, lãnh tình quyết tuyệt.
"Di nương yêu thương Thanh Ca như vậy, thật sự là khiến ta không biết nên cảm ơn người như thế nào."
Lương di nương nghe lời nói này hơi lộ vẻ giật mình, nhưng sau đó liền nhanh chóng che dấu sự sắc sảo của mình, không nghĩ đến phế vật này cũng có thể nói ra một câu nói như vậy.
Không trách Lương di nương kinh ngạc, thật sự là từ trước Hạ Thanh Ca làm việc xác thực tạm được, lại thêm vào Lương di nương cố ý xúi giục, khiến cho Hạ Thanh Ca chân chính đã trở thành thôn cô danh xứng với thực.
Không chỉ có tính tình nội liễm, mà ngay cả nói chuyện cũng ấp a ấp úng, không nói được rõ ràng.
"Đại cô nương nói lời này, trong lòng di nương thật đúng là ấm áp, chỉ cần nghĩ tới một mảnh hiếu tâm của Đại cô nương đối với ta trong ngày thường, ta cũng muốn xem Đại cô nương là người thân cận mà chăm sóc. Ha ha, nói đi nói lại, ở trong lòng của ta, Đại cô nương đúng là còn quan trọng hơn Nhị tiểu thư đấy."
Hạ Thanh Ca ôn nhuận mỉm cười, trên khuôn mặt nhợt nhạt vẫn duy trì tươi cười như vậy từ sau khi Lương di nương vào nhà.
Nàng chỉ là kín đáo dựa sát vào trong lòng Lương di nương làm nũng nói "Di nương lại đang trêu chọc ta, không thuận theo người." Nói xong quệt miệng bày tỏ bất mãn.
Lương di nương ôm lấy nàng, thừa dịp Hạ Thanh Ca không nhìn thấy ánh mắt của nàng, đắc ý cùng mỉa mai trên mặt càng sâu.
Đứng bên giường theo thứ tự là đại nha hoàn Thụy Châu cùng Chu Vân bên cạnh Hạ Thanh Ca, lại thêm vào bốn đại nha hoàn theo hầu Lương di nương hùng hùng hổ hổ đi theo là Tịch Vũ, Tịch Chiếu, Tịch Hạ, cùng Tịch Thu.
Các nàng thấy tình cảnh như thế đều dùng khăn lụa che miệng mà cười, các nàng đều là tâm phúc của Lương di nương, nhìn bộ dáng Lương di nương đem vị tiểu thư ngốc nghếch này lừa gạt xoay quanh, nguyên một đám trộm vui mừng trong lòng, cuối cùng đều là nhịn không được lộ ở trên mặt, đành phải cúi thấp đầu dùng khăn lụa che.
Hạ Thanh Ca vùi ở trong lòng Lương di nương, đem tâm tình của các nàng thu hết vào mắt, trong lòng châm chọc chợt lóe lên, khóe miệng nở ra một nụ cười thản nhiên.
Thụy Châu trước tiên mở miệng nói: "Đại tiểu thư, nô tỳ trước kia nói cái gì, Lương di nương quả thật là yêu thương Đại tiểu thư còn hơn yêu thương Nhị tiểu thư đấy."
Lương di nương nhìn Thụy Châu, trong ánh mắt quét qua hài lòng, lập tức nói đùa:
"Ngươi cái đồ tiểu đề tử* này, lại ở nói xấu sau lưng ta, nhìn ta không xé rách miệng của ngươi." Nói đùa, lập tức mình cũng bật cười.
*Chỗ này nghĩa là ‘đồ đĩ nhỏ’ á, mà mình thấy dịch thẳng vào nó sao ấy nên để hán việt cho hay.
Thụy Châu nói lời này không phải là bày tỏ lòng thành với mình sao, hơn nữa lại càng làm thăng thêm tín nhiệm của phế vật này với mình.
"Đúng nha, ngươi dám nói sau lưng phu nhân nhà ta như vậy, Thụy Châu, ngươi thật đáng bị đánh." Nói chuyện là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Lương di nương Tịch Vũ, cũng là người đắc lực nhất bên cạnh Lương di nương, là ngoài Lý ma ma hồi môn đi theo Lương di nương đến, Tịch Vũ này chính là được Lương di nương ân sủng nhất.
Hạ Thanh Ca trầm mặc không nói, nhưng là đôi mắt giấu ở trong bóng tối tử sát ý nồng nặc, nàng nửa nghiêng mặt qua từ trong lòng Lương di nương, quét về phía nha hoàn cười trộm một bên, khóe miệng dẫn ra một tia tà mị, khuôn mặt ngày thường trắng bệch lúc này lại mang theo cực hạn mê hoặc - -