Quyển 1 - Chương 17: Phẩm rượu đấu thơ
Hạ Du Hàm giận đến sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi, trong mắt rốt cuộc không giấu được căm hận nữa, nàng hận không thể ngay lập tức đem xương cốt cái đồ đê tiện-Hạ Du Hàm nghiền thành tro, chỉ như thế mới có thể hóa giải bực tức trong lòng mình!
Mọi người cũng không tiếp tục vặn hỏi nữa.
Hạ Du Hàm lạnh giọng nói, "Các tỷ đến thăm tán dóc, thế nhưng quên mất hiện tại chúng ta đang ở thư phòng của đại tỷ tỷ, dù sao cũng nên hỏi ý đại tỷ một chút."
Lúc này bọn họ tựa hồ mới phát hiện Hạ Thanh Ca, Hạ Du Hàm giành mở miệng trước, "Chủ ý chúng ta vừa nhắc tới ý đại tỷ như thế nào?"
Hạ Thanh Ca nghe thấy Hạ Du Hàm nhắc tới mình, mới không chút để ý giương mắt nhìn sang.
"Hôm nay các vị tiểu thư cao hứng như vậy, muội đây bệnh nặng vừa khỏi không muốn đi theo làm mất hứng của mọi người."
Hạ Du Hàm đương nhiên biết Hạ Thanh Ca không muốn đi, nhưng nếu nàng không đi tí nữa các nàng đấu thơ còn ý nghĩa gì chứ?
"Đại tỷ tỷ, bệnh của tỷ xem như đã không có gì đáng ngại, với lại hôm nay thời tiết cực kỳ trong xanh, ấm áp, tỷ chỉ cần khoác thêm cái áo choàng bên ngoài là được, huống chi hôm nay mấy vị tỷ tỷ đều là ngưỡng mộ thanh danh của người mà đến đây."
Lương Giai Dĩnh cũng vội phụ theo, "Đúng vậy, chúng ta cũng đều nghe nói tới danh tiếng của Hạ tiểu thư, mặc dù ngày thường đều ở Bạch Lộc thư viện nhưng lại chưa bao giờ tiếp xúc với đại tiểu thư, không bằng thừa dịp hôm nay trò chuyện không phải rất tốt sao?"
"Lương tiểu thư nói rất đúng, Hạ tiểu thư cũng đi cùng chúng ta đi?"
Mấy người giống như mấy con cóc ở bên tai Hạ Thanh Ca ngươi một câu ta một câu kêu oa oa, vô cùng đáng ghét.
Hạ Thanh Ca yên lặng không nói, mọi người nhìn không ra trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.
Thấy vậy Lương Giai Dĩnh châm chọc cười một tiếng, "Chẳng lẽ Hạ tiểu thư sợ danh dự của mình sẽ bị tổn hại sao? Ha ha, Hạ tiểu thư lo lắng quá nhiều rồi, danh tiếng của người ở kinh thành cũng không bị ảnh hưởng bởi chút chuyện nhỏ này đâu."
Nói xong không nhịn được bật cười.
"Đúng vậy, Hạ tiểu thư không cần thiết lo lắng những thứ này, huống chi hôm nay chỉ là ngồi lại trò chuyện mà thôi, ngươi không cần quá mức khẩn trương."
Mỗi người một câu, tự cho sự trầm mặc của Hạ Thanh Ca là đang sợ hãi nhát gan.
Hạ Du Hàm thấy vậy trong lòng liền cười khẩy, nhưng trên mặt lại ra vẻ cực kỳ lo lắng.
"Đại tỷ tỷ không cần phải lo lắng, đã có Hàm nhi theo bên cạnh người, nếu như có chuyện gì, Hàm nhi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ đại tỷ."
Hạ Thanh Ca giương mắt tự tiếu phi tiếu nhìn các nàng, lập tức lộ ra một tia châm chọc vui vẻ, "Vốn Thanh Ca cho rằng, làm thơ văn sẽ khiến người ta vui vẻ tĩnh tâm, nhưng không nghĩ chúng vị tiểu thư lại ham thích so đấu, nếu các vị tiểu thư có thể bỏ xuống tư thái bày ra cử chỉ không phóng khoáng (hẹp hòi, hay so đo) như vậy, cửa này Thanh Ca ở ngoài đương nhiên phải phụng bồi tới cùng."
Lời nói của Hạ Thanh Ca chắc chắn là một quả Kinh Lôi, nổ cho mấy người đầu óc ong ong, các nàng đều líu lưỡi nhìn Hạ Thanh Ca, lập tức phản ứng tức xanh cả mặt.
Văn nhân mực sĩ (*) luôn luôn kiêu căng tự phụ, hành vi phóng túng không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa đối với vương quyền phú quý khịt mũi coi thường, lại đối với danh dự văn chương cực kỳ coi trọng.
* những sĩ tử có học thức.
Hạ Thanh Ca ở trong này ngầm mỉa mai các nàng thích so đấu khoe khoang, làm mất vẻ thanh cao của văn nhân. Lại còn châm chọc các nàng hẹp hòi làm mất thể diện văn nhân.
Hạ Thanh Ca không cho là mình tài nghệ đầy người, hơn nữa trong lời nói đem mình đặt bên ngoài, cho nên mắng thế nào cũng không mắng đến mình, mà những lời này quả thực đả kích các nàng.
Nhìn xem sắc mặt Hạ Du Hàm cực kỳ khó coi thì có thể tưởng tượng, Hạ Du Hàm luôn luôn tự cho mình có tài nghệ học vấn rất cao, Hạ Thanh Ca vũ nhục như vậy, nàng làm sao chịu đựng được?
Hạ Thanh Ca cười lạnh, tức chết các nàng mới tốt.
Hạ Du Hàm kịp thời phản ứng, âm thầm cắn răng, trong lòng hừ lạnh, Hạ Thanh Ca, đợi tí nữa xem ngươi còn đắc ý như vậy không.
"Nếu đại tỷ đã đồng ý, chúng ta liền ra hoa sen đình đi."
Vừ nói mọi người cùng nhau đứng lên hướng đến hoa sen đình.
Phẩm rượu đấu thơ.
"Hoa sen đình" ý nghĩa như tên gọi, nơi này hoa cỏ nhiều nhất chính là hoa sen trong hồ.
Lúc này lại đúng là mùa hè, hoa sen nở kiều diễm, màu hồng phấn trên mặt cánh hoa lóe ra ánh sáng trong suốt, một mảnh lá sen xanh biếc xanh biếc phía dưới phụ trợ lộ vẻ bạch ngọc vô hà (*).
* vẻ đẹp trong trắng đẹp đẽ, như hòn ngọc sáng không tỳ vết.
Dưới nước sông sóng biếc lay động, thỉnh thoảng có gợn sóng nhẹ nhàng lướt qua, nhìn kỹ thì ra là ẩn núp dưới hoa sen giữa uyên ương dạo chơi vui đùa.
Hạ Thanh Ca cùng đám người Hạ Du Hàm đều mang theo nha hoàn của mình, mọi người chậm rãi đi tới đây, chung quy cũng phải có mười mấy người.
Hoa sen đình là nhà lầu có hình bát giác, trong đình bố trí một bộ bàn cờ, đến gần vị trí mép nước có đặt một bộ đàn cổ, mà ở giữa nhất vị trí trung tâm là bàn ghế tiếp đãi khách nhân.
Phía trên đã bày một chút dưa và trái cây cùng một bầu rượu nho, mà đến gần vị trí đặt bàn ghế hé ra hoàng bách mộc tiến chân bình đầu thú, hẳn là các nàng tới trước đặt ở nơi này.
Trên mặt bàn giấy cùng bút mực đều đủ.
Trước đây Hạ Thanh Ca thường một mình núp ở chòi nghỉ mát nảy ngắm hoa sen đến ngẩn người, dường như những lúc chỉ có một thân một mình, nàng mới mới có thể cười vui vẻ.
Mà giờ phút này, Hạ Thanh Ca lần nữa đứng ở chỗ này, trên mặt đã không còn vẻ nhu nhược ti tiện nữa, thay vào đó quanh thân tỏa ra luồng khí trong trẻo lạnh lùng, trong ánh mắt thiếu nữ phát ra sự tự cao tự đại.
Xưa đâu bằng nay! Nay không phải luyến tiếc người khác!
Hạ Du Hàm nhìn một chút cảnh sắc nơi này hướng mấy người khác nói, "Hôm nay chúng ta ở trong hoa sen đình phẩm rượu đấu thơ, không bằng trước theo hoa làm không khí vui vẻ như thế nào?"
Lý Tân Nhu thuận theo mở miệng trước, "Này tình cảm tốt, lấy hoa làm chủ đề trò chuyện, không bằng ta đây trước thả con tép, bắt con tôm như thế nào?"
"Thì ra là Nhu tỷ tỷ đã có định liệu trước, vậy thì người bắt đầu trước đi, chúng ta cũng đúng lúc được thưởng thức một phen đây."
"Đúng vây, Nhu tỷ tỷ là người tài hoa, vậy cũng không cần phải đưa ra đề tài thơ."
Hạ Du Hàm cùng Lý Tuệ Tâm không ngừng khen ngợi Lý Tân Nhu, Hạ Thanh Ca ngồi bên cạnh đưa mắt ngắm nhìn hồ nước tràn đầy sức sống, coi như không có chuyện gì xảy ra, dường như không đem lời nói của các nàng để vào trong tai.
Trên mặt Lý Tân Nhu vốn có chút hoan hỉ, nhưng trông thấy bộ dạng lạnh nhạt của Hạ Thanh Ca, trong lòng liền có chút đùa cợt.
Nàng đi đến trước thư án(bàn cổ dùng để đọc và viết) cầm lên bút lông trên giấy bắt đầu viết:
" Lần trì đình Thủy Các, Đóa Đóa đàm hồng la.
Nhũ yến oanh lấy ngữ, đối với cao thiền cùng cùng."
Sau khi viết xong, mọi người tiến lên cẩn thận thưởng thức, trong chốc lát bên tai không ngừng có tiếng khen ngợi, nói cái gì rất phù hợp với phong cảnh, rất tuyệt!
Dĩ nhiên Lý Tân Nhu được khen ngợi cũng có cảm giác lâng lâng!