Quyển 1 - Chương 12: Âm mưu ác độc của hai mẹ con
Đúng vào lúc này, màn cửa bị đẩy ra, đầu tiên, một vị lão phụ nhân chừng năm mươi tuổi đi tới.
"Di nương, Trần đại phu đã tới."
Người tới chính là tâm phúc của Lương di nương - Lý ma ma, đi theo phía sau bà là một vị đại phu bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, mặc một bộ trường sam vải màu xám, cái cằm giữ lại một cọng râu dê.
Mặc đồ này vốn là nhìn qua hẳn là người cực kỳ đơn giản, nhưng là cặp mắt hẹp kia của hắn lại quay vòng vòng, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm lên bình sứ vẽ trăm hoa đón xuân màu lam đào trước giường, cái loại ánh mắt như thấy được trân bảo hiếm thế đó thật sự là quá mức rõ ràng.
"Thụy Châu, nhanh đỡ Đại cô nương của các ngươi nằm lên giường. Để cho Trần đại phu cẩn thận chẩn đoán bệnh cho tiểu thư nhà ngươi một phen."
Lương di nương sau khi thấy Lý ma ma đến thì trên mặt rhiện rõ thở phào nhẹ nhõm, hôm nay Hàm nhi tiếp tục làm ầm ĩ như vậy, nếu như tiểu tiện nhân Hạ Thanh Ca này thật sự nắm lấy nàng không tha, hậu quả có thể đoán được.
Hạ Thanh Ca nhàn nhạt cười một tiếng, không nói thêm gì, xoay người đi đến giường, nằm xuống.
Tục ngữ nói chó nóng còn có thể nhảy tường, hiện tại nàng vừa mới tỉnh lại, không thể một gậy đánh chết mấy cẩu vật này, một đòn chết chắc. Để tránh ăn cháo đá bát thì mất nhiều hơn được.
Hơn nữa nàng không có ý định cứ như vậy buông tha đám người lòng lang dạ sói kia, nàng phải từ từ hành hạ các nàng, chặt đứt cánh chim của các nàng, đánh tan nhuệ khí của các nàng, nhìn tận mắt các nàng phủ phục dưới chân của mình chẳng phải là rất đã ghiền?
Trần đại phu tiến lên cẩn thận bắt mạch cho Hạ Thanh Ca xong mới quay lại nói với Lương di nương:
"Hồi bẩm phu nhân, thân thể của Đại tiểu thư cũng không có gìlo ngại, chỉ là bị khí lạnh lại thêm vào thân mình có bệnh cũ thể hàn, chỉ cần ăn nhiều thuốc bổ bổ huyết dưỡng khí, qua mười ngày nửa tháng thì có thể khôi phục như thường."
"Nếu Trần đại phu ngài đã nói không sao, lo lắng trong lòng ta cũng giảm, kính xin Trần đại phu cho một toa thuốc, ta cũng để cho bọn hạ nhân bốc thuốc theo đơn mới tốt."
"Vâng, phu nhân."
Trần đại phu đi đến trước bàn gỗ lim dùng để vẽ tranh kia ngồi xuống, cầm lấy bút lông sói ở trên giá bút viết rất nhanh, chỉ chốc lát sau, hắn cầm lấy một phần phương thuốc nhẹ nhàng thổi vài cái mới giao cho dược đồng đi theo một bên.
Dược đồng được mệnh lệnh của sư phụ, nhu thuận đem phương thuốc đưa cho Lương di nương.
Lúc này Trần đại phu cũng đứng dậy sửa sang xong cái hòm thuốc " Đại tiểu thư uống thuốc đúng hạn, không tới hai ngày là được xuống giường đi đi lại lại một chút, nếu như không có gì, lão phu xin cáo từ trước."
Lương di nương thu phương thuốc về xong thì quy sang lão phụ nhân bên cạnh "Lý ma ma, đi phòng kế toán lấy ít bạc khen thưởng cho Trần đại phu, thay ta đưa tiễn Trần đại phu."
"Vâng. Trần đại phu, mời đi bên này."
Lý ma ma dẫn Trần đại phu ra ngoài, Lương di nương lúc này mới xoay người nhìn về phía Hạ Thanh Ca, trong ánh mắt chợt lóe lên nhuệ khí.
" Thần sắc của Đại cô nương hôm nay xác thực tốt hơn nhiều, nếu không cũng sẽ không có oai phong dại dỗ nô tài kia như vừa rồi, chẳng qua thϊếp muốn khuyên Đại cô nương một câu, mọi chuyện cẩn thận là hơn, bộc lộ tài năng đưa tới tai họa bất ngờ."
Hạ Thanh Ca cười nhạt nhìn lại Lương di nương "Di nương lần này nhắc nhở ngược lại nhắc nhở ta, thế sự vô thường, đâu ai có thể phong quang vô hạn? Chuyện sau này không thể nói chính xác, nhưng mà Thanh Ca cho rằng chỉ có người đi đêm mới phải coi chừng, để tránh lệ quỷ tỏa hồn chết oan chết uổng."
Ngươi nguyền rủa ta tai họa bất ngờ, bà đây liền trả lễ lại trả lại ngươi một cái lệ quỷ tỏa hồn chết oan chết uổng, xem ai hơn ai? Hừ! Chơi chữ với bà đây, ngươi còn non lắm.
Nói dứt lời, trong mắt Hạ Thanh Ca tản mát ra một loại hào quang đẹp đẽ màu tím nhạt, khóe miệng dẫn ra một tia tà khí, tươi cười mang theo lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương di nương.
Lương di nương chỉ cảm thấy nụ cười này quá mức quỷ dị, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, nhưng loại cảm giác khủng hoảng cực độ đó đánh tới, nàng không dám đợi ở chỗ này, vội vàng kéo Hạ Du Hàm cùng nha hoàn bà tử bên cạnh xám xịt rời đi.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Hạ Thanh Ca cùng hai nha hoàn Thụy Châu, Chu Vân.
Hai người đối với biến hóa của Hạ Thanh Ca hôm nay thật sự là có chút run sợ trong lòng, các nàng đứng ở bên cạnh không dám nói nhiều, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hạ Thanh Ca nhìn chằm chằm các nàng , cứ như có thể nhìn rõ hết tâm can các nàng.
Hai kẻ giống như đầu gỗ, sau khi nghe lệnh của Hạ Thanh Ca vội vàng đi ra ngoài. Thật giống như là đang chạy trối chết.
Hạ Thanh Ca nhếch nhếch môi cười cười lạnh một tiếng.
Ban đêm!
Trong viện Tử Yên, một hồi tiếng va chạm vang lên không dứt, nương theo một tiếng thét chói tai.
"A - - Hạ Thanh Ca, kẻ tiện nhân ngươi - - tiện nhân, thế nhưng dám khi dễ đến trên đầu ta."
Nói xong lại cầm cốc trà trên bàn gỗ lim bên cạnh hào phóng quăng xuống đất.
Lương di nương chân sau vào cửa liền nhìn thấy đống bừa bộn này, liếc mắt nhìn tỳ nữ đứng giữ cửa, nhưng nha hoàn sắc mắt trắng bệch kia mới tỉnh lại, vội vàng tiến lên thu thập mảnh vụ đồ sứ tan tành dưới nền nhà.
Hai mắt Hạ Du Hàm trợn tròn, mang theo phẫn hận cùng tức giận thật lớn, thấy Lương di nương vào nhà cũng không lên tiếng, chỉ là ngồi xuống ghế bành đỏ bên cạnh bàn gỗ lim.
Lương di nương cũng không lên tiếng, đi tới đối diện Hạ Du Hàm ngồi xuống, phân phó với Lý ma ma đi theo phía sau "Ta cùng Nhị tiểu thư nói chút lời thân mật, ma ma mang theo bọn nha đầu đi xuống trước đi, nơi này không cần hầu hạ. Tịch Vũ ngươi đi thông báo Trương quản sự, nói đồ sứ trong phòng Nhị tiểu thư không cẩn thận bị mèo hoang làm vỡ không ít, báo lên một tờ danh sách, bảo hắn mau chóng thay mới."
“Vâng”
Hai người được Lương di nương phân phó, đều tự ra khỏi phòng, Lý ma ma phân công nha hoàn thu dọn mảnh vỡ đi trước, để tránh tụ tập trong sân thấy được.
Tật xấu Nhị cô nương tính tình không vùi thì ném đồ bậy bạ một khi lan truyền ra ngoài vậy liền tổn hại danh dự cô nương, nàng tất nhiên là sau khi cảnh cáo trong sân một phen mới phân phó các nàng đi xuống làm việc. Trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, Lương di nương cầm lấy khăn tay đau lòng lau mồ hôi rịn ra trên mặt Hạ Du Hàm.
Đồng thời nhẹ giọng an ủi: "Làm cái gì tức giận đến vậy? Nếu là truyền tới chỗ lão phu nhân ta xem ngươi phải thu xếp như thế nào."
Mặc dù Lương di nương ngoài miệng oán giận, nhưng là trong mắt lại toát ra vẻ mặt ân cần từ ái.
Hạ Du Hàm nghe được lời nói của Lương di nương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là tức đỏ rực trong nháy mắt để lại từng giọt nước mắt, đem ủy khuất vừa rồi ở Tử Hà Viện phát tiết ra, ôm eo thon Lương di nương bắt đầu khóc sướt mướt.
"Mẫu thân - - mẫu thân không đau lòng Hàm nhi sao? Ở viện Tử Yên lại giúp đỡ tiểu tiện nhân Hạ Thanh Ca kia nói chuyện, nữ nhi như thế nào cam tâm a!"
Nhìn Hạ Du Hàm khóc đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt Lương di nương lại càng tối tăm, đối với phẫn hận bất bình của nữ nhi lại càng đau lòng.
Nàng vội vàng nhẹ giọng dụ dỗ, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt của Hạ Du Hàm "Con là cốt nhục ta mười tháng hoài thai sinh hạ, ta sao lại không đau lòng cho con? Hạ Thanh Ca kia là thứ gì? Con lại phải so đo mọi chuyện với nàng? Vừa chuyện kia nương nói như thế nào? Con mở miệng một tiếng sai lầm, nếu như vừa rồi nương chậm trễ đè mọi chuyện xuống, con có biết thanh danh của con sẽ phải chịu ảnh hưởng bao nhiêu?"
Cảm xúc của Hạ Du Hàm từ từ khôi phục bình thường, sau khi tỉnh táo lại nàng tự nhiên sẽ hiểu vừa rồi mình quá mức lỗ mãng.
Nhưng là nàng chính là không cam lòng, Hạ Thanh Ca xấu xí không chịu nổi, vô tài vô đức như vậy có thể nào đánh đồng cùng mình? Nàng dựa vào cái gì bày biện tư thái cai ngạo như vậy dạy dỗ mình?
Mỗi lần nghĩ tới chỗ này, Hạ Du Hàm liền mất đi tỉnh táo trước kia, trong lòng phẫn hận cùng không cam lòng đều tùy ý phát ra, một người vô học quái dị như vậy chẳng những cản trở phú quý của nàng, chiếm vị trí dòng chính nữ không tha, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì Hạ Thanh Ca kia từ khi ra đời liền nhất định là dòng chính nữ, dựa vào cái gì vận mệnh không công bằng như vậy, làm cho mình từ trong bụng mẹ ra sẽ phải kém một bậc? Chính mình mọi thứ đều tốt, ở trong phủ lại được lão phu nhân ân sủng, mẫu thân lại phụ trách quản lý việc bếp núc trong phủ, nếu như thực bàn về thân phận, Hạ Du Hàm nàng ở trong phủ mới chân chính là sống cuộc sống dòng chính nữ, mà Hạ Thanh Ca xấu xí kia là cái thứ gì? Dựa vào cái gì nói chuyện ở trước mặt mình như vậy?
"Mẫu thân, Hàm nhi biết bản thân sai rồi, nhưng là Hạ Thanh Ca hôm nay nhục nhã nữ nhi, ta nếu không dạy dỗ nàng một phen. Sau này không chừng nàng còn hếch mặt lên đến mức nào."
"Hàm nhi yên tâm, hôm nay nương nhớ kỹ, không lâu sau ta có thể làm cho danh dự của tiểu tiện nhân Hạ Thanh Ca kia hoàn toàn sạch không, không có cơ hội trở mình."
Vừa nói, trong ánh mắt Lương di nương thoáng hiện lên vẻ oán hận ác độc.
Hạ Du Hàm cười lạnh, thị huyết trong ánh mắt càng sâu "Đâu chỉ là không tiếp tục xoay người? Ta muốn làm cho nàng ai cũng có thể làm chồng. Làm cho nàng ngay cả kỹ nữ, ca cơ cũng không bằng."
Lương di nương nhìn Hạ Du Hàm, từ ái vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu nhẹ nói:
"Hàm nhi yên tâm, danh tiếng của Hạ Thanh Ca nàng trong kinh thành khác biệt một trời một vực với con, vị trí dòng chính nữa của nàng cũng sớm là của con, con bây giờ nên biểu hiện độ lượng, khoan dung, con càng như vậy Hạ Thanh Ca nàng càng hèn nhát bỉ ổi hạ tiện. Phải nhớ kỹ lời của nương, trong phủ này chỉ có nương là thật tâm thương con , tranh giành cho con, hiểu không?"
Trên mặt Hạ Du Hàm một mảnh mừng rỡ, nghe Lương di nương vừa nói như vậy, cái cân trong lòng rốt cục cân bằng.
Nương nói đúng lắm, nàng cần gì so đo cùng nữ nhân xấu xí Hạ Thanh Ca?
Nàng hiện tại tuổi còn nhỏ cũng đã ở đứng đầu trong Đức Tú Các ở Thư Viện Bạch Lộc, chỉ cần đợi một thời gian Hạ Du Hàm nàng nhất định sẽ oanh động cả kinh đô.
Hừ!
Đến lúc đó nàng sẽ sớm thay thế người xấu xí Hạ Thanh Ca này thành tiểu thư dòng chính phủ Quốc công chân chính, nàng cần gì phải bày tỏ ra mặt với cái phế vật này?
"Mẫu thân, Hàm nhi biết rồi, sau này Hàm nhi nhất định sẽ hết sức kính trọng Đại tỷ tỷ , cho dù Đại tỷ tỷ thô tục vô lý, Hàm nhi cũng phải xem nàng như là trưởng tỷ mà kính trọng."
Thấy Hạ Du Hàm hiểu ý của mình, Lương di nương hết sức vui mừng "Hàm nhi chính là thông tuệ, nương nói cái gì con cũng mau chóng hiểu."
Nàng cúi đầu xuống nói thầm vài câu bên tai Hạ Du Hàm, trên mặt Hạ Du Hàm tràn đầy vui mừng.
"Mẫu thân, kế sách này thật cao, cho dù Hạ Thanh Ca nàng có ba đầu sáu tay, lúc này đây cũng không chạy trốn ra khỏi lòng bàn tay mẫu thân, con sao không có nghĩ tới? Vẫn là mẫu thân thông tuệ nhạy bén."