Chương 94: Ra Mặt Mà Không Biết Xấu Hổ

Nếu là Vân Ngạo Tuyết ban đầu đơn thuần , khả năng thật sự đã tin chuyện mà quỷ của ông ta, đáng tiếc Vân Ngạo Tuyết hiện giờ đã sớm nhìn thấu gương mặt thật dối trá của lão.

Khẳng định là Hạ Khởi ở trước mặt hắn thêm mắm thêm muối nói gì đó!

Thấy không có biện pháp đối phó nàng, đành phải lấy nha hoàn để trút hết giận là cái đạo lý gì? Nói trắng ra không phải là muốn ra oai phủ đầu với nàng hay sao !

Chẳng qua không cần Hạ Khởi phải nói cái gì, chỉ cần Hạ Khởi vừa đi là đã biết Vân Ngạo Tuyết đang chơi bọn họ.

Lưu Kim Sơn là thân tín của Tống Hà, Tống Hà lại là anh em rể với Vân Quân Niên, Hạ Khởi trước khi đến chỗ của Vân Quân Niên lại là phụ tá đắc lực của Tống Hà, quan hệ rắc rối phức tạp, đây mới là lũ lụt vọt vào miếu Long Vương.

Chuyện này nếu như truyền vào trong quan trường, phỏng chừng muốn cười ngất cả một mảng người.

Ban đầu Vân Quân Niên đối với chuyện ở hậu viện rất ít hỏi đến, hôm nay lại ở chỗ này chờ nàng, nói rõ chính là đã biết chuyện đã phát sinh ở quán trà, ngồi ở sảnh ngoài hưng sư vấn tội.

Thủ hạ của Lưu Kim Sơn cùng lưu manh du côn không khác gì nhau, từ lức nàng trở về bất kể là Vân Quân Niên hay Liễu Phạn Âm đều không có ai hỏi nàng có bị thương ở đâu không, cũng không hỏi nàng có chuyện gì không,ngay cả giả mù sa mưa làm bộ làm tịch quan tâm cũng không có.

Hai người kia rồi lại đến khi Vân Ẩn Nguyệt chịu thiệt trong tay của nàng đã gấp không chờ nổi đứng ra, cha mẹ như vậy ,xử lý mọi chuyện bất công như thế, chỉ làm người thấy trái tim băng giá vô cùng. Cũng may nàng cũng không chờ mong hai phu thê đó sẽ nói ra lười gì ấm lòng, cũng không tồn tại thất vọng gì đối với việc này.

Đối mặt với khuyên giải an ủi của Vân Quân Niên , ý tứ châm chọc trong miệng Vân Ngạo Tuyết không chút nào che giấu, “Thanh danh không tốt? Phụ thân, tiếp theo có phải người muốn nói, thanh danh của ta cũng không tốt, làm Vân gia hổ thẹn?”

Không đợi Vân Quân Niên trả lời, Vân Ẩn Nguyệt đã rống lớn gào to.

“Ngươi còn biết như vậy à, Vân gia chúng ta là hậu duệ nhà danh môn , nhất cử nhất động đều sẽ ở trong mắt người khác mà bị phóng đại lên, ngươi không vì phụ thân phân ưu liền thôi, còn cùng người dây dưa ở bên nhau như vậy !”

Người khác nói nàng thì cũng thôi, Vân Ẩn Nguyệt có cái tư cách gì ở chỗ này nói ra nói vào đối với nàng?

Vân Ngạo Tuyết cười giận, hai tròng mắt trong sáng nhìn chằm chằm Vân Ẩn nguyệt, “ Ồ, hóa ra muội muội cũng biết danh dự Vân gia là không thể bị làm bẩn, vậy ngươi ở tây giao biệt uyển cùng Tống Triệu Nguyên làm việc cẩu thả thì phải nói như thế nào ?”

Ra mặt mà không biết xấu hổ.

Luận vừa đấm vừa xoa nàng trước nay chưa từng thua qua.

Chuyện này Vân Ẩn Nguyệt cùng Liễu Phạm Âm phí bao công sức mới thuyết phục được Vân Quân Niên tiếp nhận Tống Triệu Nguyên, chỉ là hai người chưa lập gia đình thông đồng kết gian lại là sự thật không thể chối bỏ.

Vân Quân Niên mỗi khi nhớ tới việc này đều cảm thấy trên mặt tăm tối, thật vất vả phai nhạt, hôm nay lại bị người nhắc lại chuyện xưa, nháy mắt liền thay đổi sắc mặt.



“Ngươi…” Vân Ẩn Nguyệt lại muốn dậm chân.

“ Được rồi Ngạo Tuyết, Tuệ Nhi đi theo bên cạnh con hộ chủ bất lực đây là sự thật , nếu đã giáo huấn xong rồi thì cũng liền thôi, con đau lòng nha hoàn cũng không nên khắc khẩu với Ẩn Nguyệt , các con là tỷ muội!”

“Còn có Ẩn Nguyệt, chuyện quá khứ thì bỏ qua, hà tất phải quấn lấy không bỏ? Qua mấy ngày nữa chính là yến tiệc sinh nhật của bệ hạ, ngày ấy vi phụ sẽ thỉnh bệ hạ cầu hôn, con sớm gả qua đó thì cũng tốt.”

Phương thức xử lý của Vân Quân Niên cũng kỳ lạ, xử lý sự việc công bằng, giống như chia đều 50 đại bản.

Vân Ẩn nguyệt lại tức giận đến không nhẹ.

Lúc trước phụ thân đều hướng về phía mình, chính là từ sau ngày Vân Ngạo Tuyết cứu Thất công chúa hết thảy đều thay đổi, bất kể là Vân Ngạo Tuyết phạm vào sai lầm lớn bao sai, phụ thân đều nhẹ nhàng bỏ qua.

Cái này làm cho nàng ta hết sức bị nhục, cứ thế mãi càng hận Vân Ngạo Tuyết.

Chỉ là phụ thân không nói cái gì, nàng ta không có biện pháp lại tiếp tục gây sự.

Vân Ngạo Tuyết vốn là không tính toán trong cuộc họp gia đình thường niên lấy lại công đạo cho nàng và Tuệ Nhi , dù sao đã tát Vân Ẩn Nguyệt một cái,giận của nàng cũng xả ra, đang định lôi kéo Tuệ Nhi trở về chữa thương.

“Ngạo Tuyết con từ từ.” Vân Quân Niên gọi nàng lại.

“Phụ thân còn có gì phân phó?” Vân Ngạo Tuyết đầu cũng không quay lại, thanh âm lãnh đạm như băng.

Chỉ thấy Vân Quân Niên lấy từ trong ống tay áo ra một cái bình nhỏ đưa cho nàng , “Đây là thánh dược chữa thương tiêu sưng ban đầu bệ hạ đặc ân ban cho, con cầm đi.”

Đánh một cái tát rồi lại cho một quả táo ngọt?

Vân Ngạo Tuyết biểu tình lãnh đạm, xoay người rũ mắt nhìn cái bình sứ nhỏ trong tay Vân Quân Niên , thanh âm lạnh như băng, “Không cần, ta có.”

Vậy mà nàng còn cự tuyệt!

Vân Ẩn Nguyệt nhịn không được lại muốn châm chọc nàng, lại bị Liễu Phạn Âm tay mắt lanh lẹ giữ chặt, hướng về phía nàng ta không tiếng động lắc lắc đầu.

Ý tứ của Liễu Phạm Âm rất rõ ràng, đang nói cho nàng ta không cần trong lúc phụ thân tức đi tìm xúi quẩy.



Hiện tại biểu hiện của Vân Quân Niên lặp đi lặp lại nhiều lần thể hiện ra mười phần kiên nhẫn đối với Vân Ngạo Tuyết, chính là bởi vì nàng hiện tại còn còn tính hữu dụng.

Chờ đến nào một ngày nàng không có giá trị lợi dụng, Vân Quân Niên tự nhiên sẽ đối với cái nữ nhi sát tinh này không chút nào hạ thủ lưu tình.

Những thứ đó Liễu Phạn Âm đều rõ ràng, nhưng Vân Ẩn Nguyệt rốt cuộc tuổi còn nhỏ, có đôi khi dễ dàng xúc động, vẫn là muốn để cái người làm nương ở bên cạnh chỉ điểm đôi chút.

Nhất thời trong không khí có chút xấu hổ.

Vân Quân Niên trăm triệu không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết sẽ cự tuyệt, một chốc một lát có chút xuống đài không được.

Ông ta nỗ lực muốn trước mặt Vân Ngạo Tuyết sắm vai một cái hình tượng từ phụ, bất đắc dĩ Vân Ngạo Tuyết một chút cũng không phối hợp.

Ngay thời điểm ông ta cảm giác vô cùng xấu hổ, cửa có thị vệ tới báo, nói Thẩm Phong Miên tới chơi.

Vân Quân Niên cho rằng chính mình nghe lầm, lại hỏi một lần, “Ngươi nói ai?”

“Thẩm Phong Miên của Thiên Kiều Các , nói là tới tạ ơn… tạ ơn thừa tướng đại nhân.”

Vừa nói như vậy mặt Vân Quân Niên lại càng đen, “Cảm tạ ta?”

Tầm mắt của ông ta băn khoăn dừng lại trên người Vân Ngạo Tuyết một phen, người là nàng cứu, muốn tạ cũng là tạ Vân Ngạo Tuyết, vì cái gì lại đến tạ hắn?

“Nói cho hắn, bổn tướng không ở trong phủ, bảo hắn trở về.”

Vân Quân Niên từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, người ở nơi phố phường pháo hoa ông ta khinh thường giao lưu , thanh danh bên ngoài của Thẩm Phong Miên lại vang dội, đó cũng là do lăn lộn trong chốn nữ nhân, ông ta đường đường là đầu tướng của một quốc gia sao có thể cùng loại người này có lui tới.

Lúc này đây nghe nói hắn bái phỏng, không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt.

Thị vệ lúc này lại đem danh thϊếp cũng trình lên, “Vị Thẩm công tử kia nói, hôm nay tới vội vàng, không có chuẩn bị lễ vật gì đặc biệt, chỉ mong cảm tạ thừa tướng.”

Người ta cho thấy là cố ý tiến đến, Vân Quân Niên vốn dĩ không muốn thấy, vừa vặn thị vệ truyền lên bái thϊếp, hắn tiếp nhận danh thϊếp, không chút để ý mở ra, nhìn nhìn, mày lại càng túc càng chặt, giây lát lúc sau vậy mà lại sửa cái thái độ vừa rồi kiên quyết vô cùng , thanh âm cũng hòa hoãn không ít, “ Mời hắn tiến vào.”

Ánh mắt Vân Ngạo Tuyết nắm thật chặt, vừa rồi Vân Quân Niên nói chính là ‘ mời ’, vậy mà dùng tôn xưng.

Chỉ trong giây lát vậy mà thái độ của ông ta giống như hai người.