Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 90: Hắn Là Một Kẻ Giỏi Giả Vờ Ngây Thơ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điếm tiểu nhị vừa nghe liên tục biện giải, “Ngài có điều không biết đó, thừa tướng đại nhân mỗi năm phải quyên cho Hoằng Pháp Tự vài vạn lượng hoàng kim tiền công đức, chính là bởi vì có pháp thuật của pháp sư thêm vào, mới giữ được Vân phủ bình an vô lo.”

Ha hả, thực sự có ý tứ.

Nói nàng là sát tinh chính là cái con lừa trọc này, lấy tiền phù hộ của Vân gia cũng là cái tên hòa thượng thối này, dựng chuyện lấy lòng hai bên rồi kiếm bạc quả thực là dễ!

Vân Ngạo Tuyết nhưng thật ra rất muốn giáp mặt hỏi một câu, vị đại sư kia nếu có năng lực như vậy , có thể tính cho bản thân hắn khi nào thì chết oan uổng hay không?

Thức giận thì tức giận, Vân Ngạo Tuyết cũng không tính toán hiện tại đi tìm người ta gây phiền toái.

Tiểu nhị khách điếm rời đi cùng Tuệ Nhi, người bên ngoài không thể động đậy, toàn bộ quán trà cũng chỉ còn lại Vân Ngạo Tuyết cùng Thẩm Phong Miên.

Việc đã đến nước này Vân Ngạo Tuyết không thể không bội phục sự bình tĩnh của vị công tử này .

Bắt đầu từ lúc những người này nói muốn cho hắn một bài học, hắn vẫn luôn có một bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt, giống như những người này muốn bắt vốn dic không phải hắn.

Tuy rằng bị vô số người nói ở sau lưng là sát tinh , nhưng mà đồn đại sau lưng cùng chính tai nghe thấy, lại là hai việc khác nhau.

Tâm tình của Vân Ngạo Tuyết có chút không tốt.

Nàng tùy tiện tìm cái ghế dựa ngồi xuống, đeo ngọc bội trở lại eo .

Vị trí ngồi cũng không tự giác cách Thẩm Phong Miên có chút xa.

“Vân cô nương, hôm nay cảm ơn ngươi.”

Thanh âm trong trẻo vang lên, tiếng cảm ơn này không thể nói là có cái gì , nhưng Vân Ngạo Tuyết lại cảm thấy trong lòng nảy sinh một cỗ ấm áp.

Thấy nhiều ác ý, đối với người khác tung ra một chút thiện ý đều sẽ cảm thấy rất có có thể tin, Vân Ngạo Tuyết vừa muốn nói không cần khách khí, đúng lúc này trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái ý niệm vô vùng kỳ quái.

Vốn dĩ khoảng cách của hai người có chút xa, Vân Ngạo Tuyết dứt khoát đứng dậy một lần nữa ngồi xuống đối diện hắn,đôi mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm: “Những người này đều cảm thấy ta là sát tinh, sợ hãi ta, rời xa ta, ngươi không sợ?”

Trong mắt Vân Ngạo Tuyết nguyên nhân sở dĩ hắn không chạy, đại khái là bởi vì không chạy được đi?



Đây thực sự chỉ là một câu nói đánh mất hảo cảm, nhưng Vân Ngạo Tuyết đối với hắn chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi, cũng không nghĩ về sau có thể gặp lại, nói chuyện cũng không chừa chút đường lui nào.

Nghe vậy Thẩm Phong Miên nhếch miệng cười khẽ, “Kỳ thật, ta càng tò mò hơn chính là, vân tiểu thư thoạt nhìn giống như cũng không để ý cái danh hiệu sát tinh này.”

Một câu thuận miệng mà ra nói lại khiến trong lòng Vân Ngạo Tuyết chấn động, nàng không nghĩ tới người này nhìn người lại lợi hại như vậy , nàng xác thật một chút cũng không để bụng cái danh hiệu này , thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười.

Đương nhiên, hai chữ sát tinh cũng có thể trợ giúp nàng rời xa dám người đáng ghét đó.

Lần đầu, Vân Ngạo Tuyết cảm thấy cái vị gọi là Phong Miên công tử này có chút dùng được.

Vì tránh cho nói nhiều sai nhiều, Vân Ngạo Tuyết thông minh lựa chọn câm miệng.

“Ta có thể mạo muội thỉnh Vân tiểu thư giúp ta một chuyện nhỏ hay không?” Thẩm Phong Miên là thật đúng là không coi mình như người ngoài.

“Nói thử xem.” Vân Ngạo Tuyết không có đáp ứng cũng không có cự tuyệt.

Ánh mắt thâm sâu của Thẩm Phong Miên nhìn nàng chằm chằm, “Phiền toái cô nương đưa ta trở về Thiên Kiều Các.”

Vân Ngạo Tuyết như thế nào cũng không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ nói ra một câu như vậy, nàng vừa rồi chẳng qua là không quen nhìn những người đó lấy nhiều khi ít thôi, nếu nguy cơ đã giải trừ, đương nhiên là ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy, sao lại cứ có cảm giác bộ dáng hắn tự nhiên mà quen thuộc. “ Bảo ta đưa ngươi sao?” Vân Ngạo Tuyết hỏi lại.

Thẩm Phong Miên nửa rũ ánh mắt có tia sáng u tối hiện lên, lúc lại giương mắt lên đã khôi phục vẻ mặt bộ dáng thanh lãnh, ánh mắt hắn cực kỳ vô tội, thực sự có thể kịch động ý muốn bảo hộ trong lòng người khác, chỉ nghe hắn nói, “Cho nên ta mới nói thỉnh Vân cô nương giúp tại hạ một việc nhỏ.”

Vân Ngạo Tuyết nhìn gương mặt vô hại kia của hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ cảm giác không thể miêu tả, giác quan thứ sáu của nàng nói cho nàng biết, cái vị Phong Miên công tử này, nàng vẫn nên cách xa một chút.

Người khác đối nàng e sợ cho tránh còn không kịp, hắn thế nhưng lại làm như vẻ không có việc gì, vô cùng khả nghi.

Vân Ngạo Tuyết trầm mặc cũng đã cho hắn đáp án.

Hắn cười khổ hai tiếng, “Cũng đúng, là ta đi quá giới hạn, xin lỗi.” Hắn ngồi trên xe lăn bằng gỗ, sau khi loay hoay vài lần sau vẫn là không ra được, trải qua tình huống hỗn loạn vừa rồi, bàn ghế đều rơi rớt tan tác, một người bình thường đi lại cũng đã rất lao lực càng không nói đến một người chân cẳng không tiện.

Nhìn hắn nơi chốn chịu bị hạn chế di chuyển, Vân Ngạo Tuyết động tâm.

Nàng đi qua kéo chỗ bàn ghế gây cản đường, đôi tay đỡ lấy tay nắm phía sau xe lăn, một chút đã đem hắn kéo ra ngoài, “Dù sao ta cũng muốn trở về thành, thuận đường tiễn ngươi một đoạn đường cũng không sao.”

“Đa tạ.”



Trở về xe ngựa, ánh mắt của Vân Ngạo Tuyết vẫn luôn đảo quanh qua lại trên người Thẩm Phong Miên.

Hắn giống như rất mệt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, dung mạo lạnh lùng sắc bén, nhưng mà vừa mở mắt lại là một loại cảm giác khác.

Nàng biết nhìn người như vậy thực không lễ phép, chỉ là Thẩm Phong Miên từ lúc lên xe vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, nàng quan sát đảo cũng không cần phải trốn tránh.

Chỉ là không nghĩ tới nàng đang nhìn đến nhập thần, Thẩm Phong Miên đột nhiên không để nàng kịp phòng ngừa mở bừng mắt.

Vân Ngạo Tuyết trốn tránh không kịp, tầm mắt hai người cứ như vậy chạm vào nhau.

Bị người ta bắt quả tang, Vân Ngạo Tuyết có chút xấu hổ, ho nhẹ vài tiếng tầm mắt chuyển hướng sang một bên, vén màn lên làm bộ ngắm phong cảnh.

Xe ngựa di chuyển vững vàng trên đường , tốc độ có chút nhanh, màn xe vén lên gió lạnh tràn vào,Thẩm Phong Miên tức khắc che miệng kiềm chế ho khan vài tiếng.

Vân Ngạo Tuyết vội vàng đem màn xe buông xuống, “ Xin lỗi, ta không biết thân thể ngươi không khoẻ.”

Thẩm Phong Miên lại ho khan vài tiếng, “Không liên quan đến Vân cô nương, ta đây là bệnh cũ, làm ngươi chê cười.”

Vân Ngạo Tuyết là bác sĩ, trung y [ y học cổ truyền ] chú ý nhìn,nghe,hỏi , nàng trị liệu cho nhiều người, thấy được nhiều người, cho dù không bắt mạch, nhìn mặt người cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.

Thẩm Phong Miên ngoại trừ chân cẳng không tiện, gặp gió ho khan đây là thể hàn.

Nguyên nhân chính là vì như vậy Vân Ngạo Tuyết mới cảm thấy kỳ quái, vị Thẩm công tử vai không thể gánh tay không thể xách, Lưu Kim Sơn trả giá lớn như vậy trắc trở tìm hắn chỉ là vì tham lam nhan sắc của hắn?

Chỗ này giống như có điểm không hợp lý.

Bởi vì cái giá quá lớn.

Trong đầu Vân Ngạo Tuyết là một tầng mây mù mịt rồi lại không muốn nghĩ đến chuyên này nữa, dù sao này cùng với mình quan hệ không lớn, nàng chỉ là thuận đường đưa người về nhà mà thôi.

Nếu người đã cứu, nàng cũng coi như là đại công cáo thành, phải nhanh chóng hồi phủ mới đúng, hôm nay nháo ra động tĩnh lớn như vậy, không chừng Vân phủ đã có người nhận được tin tức, vốn dĩ Vân Ngạo Tuyết ở trong cái nhà này đã không được yêu thích, nếu là lại mọc ra một đống chuyện lan tràn thì lại là phiền toái lớn.

“Vân tiểu thư hôm nay là chuẩn bị Hoằng Pháp Tự để thắp hương lễ Phật phải không?” Có lẽ là do không khí trong xe quá mức áp lực, Thẩm Phong Miên chủ động khơi mào đề tài.
« Chương TrướcChương Tiếp »