Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 86: Bá Vương Ngạnh Thượng Cung.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu nhị vừa thấy Vân Ngạo Tuyết cầm mười mấy đồng tiền, vội vàng xua tay, “Công tử không cần nhiều như vậy, Nguyên Hoằng pháp sư dạy bảo chúng ta kiếm tiền không dễ, chân núi cùng thanh tuyền nơi này đều là ông ấy sai người khai phá, Phật gia chú ý tùy duyên, những thứ này đều là ân huệ của đại sư, ngài chỉ cần đưa hai văn tiền đồng trả phí sinh hoạt cho chúng ta là được, còn lại nếu thật sự muốn tạ, chờ lát nữa đi lên chùa miếu quyên góp nhiều chút tiền dầu mè cũng không sao.”

Đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, tiểu nhị này vừa thấy nhìn là biết đại sư tín đồ trung thành của đại sư.

Chẳng qua nghe tiểu nhị khách điếm nói đạo lý rõ ràng, trong lòng Vân Ngạo Tuyết càng thêm nghi hoặc, Nguyên Hoằng pháp sư nghe như là Bồ Tát sống của vạn dân, vì cái gì ứng lên trên người nàng lại thiếu chút nữa một đường sống cũng không giữ lại ?

Chẳng lẽ, là giữa ông ta cùng Vân Quân Niên có thù riêng?

Nghĩ như vậy lại cảm thấy không đúng, nói nàng là sát tinh, lại không cho Vân Quân Niên vứt bỏ nàng, còn có một điều từ đó đến nay nàng vẫn không nghĩ thông suốt, nói Vân Ngạo Tuyết khắc phụ khắc mẫu, vì sao nhiều năm trôi qua như vậy , Vân gia cùng Vân Quân Niên không những không có xuống dốc, ngược lại con đường làm quan thăng chức thăng tiến rất nhanh ?

Trả xong bạc, Vân Ngạo Tuyết vừa muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn lại phát hiện quán trà vừa mới còn vô cùng náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh như gà, một đám đều giống như là bị điểm á huyệt. [ huyệt câm]

Cảm thấy không đúng Vân Ngạo Tuyết nhìn theo tầm mắt của mọi người, thấy trước cửa đứng mấy người mặc kính trang cầm đao bộ dáng hung thần sát ác.

Khi còn ở hiện đại Vân Ngạo Tuyết cũng xem qua không ít phim điện ảnh yakuza [ xã hội đen/mafia ở Nhật ] , thời điểm sống mái với nhau vô cùng đồ sộ, vì huynh đệ giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống, vì nữ nhân đâm huynh đệ hai đao thấu xương nàng đều xem qua, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể chính mắt nhìn thấy cảnh tượng như thế, trong lúc nhất thời nàng cũng ngây dại.

Tiểu nha hoàn Tuệ Nhi đã bị dọa choáng váng.

Nàng ấy trăm triệu không nghĩ tới dự cảm của mình thành thật, nửa đường không gặp phải kẻ cắp, lại ở dưới chân chùa miếu gặp phải, cái này đến Phật Tổ cũng không phù hộ được nàng.

Sinh hoạt ở phủ Thừa tướng không phải lo nghĩ đã bao giờ cơ hội nhìn thấy thổ phỉ hung thần ác sát , Tuệ Nhi đương nhiên là hồn cũng bị dọa bay mất, run run rất nhiều lần cũng chưa bò dậy được.

“Tránh ra, quan phủ tra án người không liên quan nhanh chóng rời khỏi!” Cưỡi ngựa dẫn đầu trong đám người , người kia móc ra một cái thẻ bài hắc kim, chỉ móc ra thể hiện một chút lại một lần nữa để nhét trong lòng ngực.

Một đám người như chim sợ cành cong, người khác hốt hoảng chạy trốn e sợ tránh còn không kịp, Vân Ngạo Tuyết không thể bỏ rơi mặc kệ Tuệ Nhi, bất đắc dĩ lại lần nữa trở về chỗ ngồi.

“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Tuệ Nhi tưởng kẻ cắp, sau đó lại nghe là người của quan phủ, tâm tình thả lỏng không ít, chuẩn bị lôi kéo Vân Ngạo Tuyết trốn chạy.

Chỉ là không đợi các nàng đứng lên, đón đầu đúng ngay vào mặt một cây đại đạo phát ra ánh sáng lạnh lẽo, “Đi đâu?”

Vân Ngạo Tuyết có chút không thể hiểu được, Tuệ Nhi bị thanh đao này làm sợ tới mức hồn phi phách tán, thiếu chút nữa phải quỳ xuống , “To… gan, ngươi, các ngươi biết ta, chúng ta là ai không?”



Mấy từ Tuệ Nhi lắp bắp nói ra thật sự là một chút lực uy hϊếp cũng không có, ngược lại rơi vào tai người khác khiến chúng cười nhạo, “Ta quản các ngươi là ai? Quan phủ phá án, trái lệnh xử trảm!”

Người dẫn đầu quay đầu đi, mấy tên tráng hán lớn thô kệch thì đem cái bàn hắn nói này bao vây .

Vân Ngạo Tuyết xác thật không hiểu được bọn họ bắt mình về làm gì, đem Tuệ Nhi kéo ra sau người bảo vệ, nàng cau mày khó hiểu hỏi, “Các vị đại nhân, xin hỏi chúng ta phạm vào chuyện gì?”

Nghe vậy người nọ hừ một tiếng, “Các ngươi là một đám, còn hỏi ta phạm vào chuyện gì? Còn định giả ngu?”

Một đám?

Vân Ngạo Tuyết hiểu rồi, hoá ra người này kỳ thật là muốn bắt cái người mang theo áo tơi đội mũ , kết quả nghĩ lầm nàng là đồng lõa, cho nên tới đây đem một lưới bắt hết?

Làm cái gì sao, đây không phải người vào quán trà ngồi, nồi từ bầu trời rơi xuống sao?

“Chúng ta không phải…”

“Nói nhảm cái gì, theo ta đi một chuyến!”

Vân Ngạo Tuyết đang muốn giải thích, người nọ lại vẫn lo tự mình uống trà, giống như người bị bắn vốn dĩ không phải là hắn, không hốt hoảng chút nào.

“Đại nhân, tiểu điếm kinh doanh thành thật, vừa rồi bên trong nghỉ chân đều là khách hành hương từ các nơi đường xa mà đến, không có nhìn thấy người xấu…” tiểu nhị khách điếm đi lên nói theo sự thật.

“Cút ngay, chậm trễ chúng ta tra án, cẩn thận đầu của ngươi!” Kẻ đứng đầu làm quan không lớn nhưng tính tình lại không nhỏ [hống hách] , thuận tay đẩy, trực tiếp đem tiểu nhị đẩy ngã trên mặt đất.

Sau đó hắn dùng đôi mắt hình tam giác đảo qua, cũng ngồi xuống cái bàn này.

Người vừa rồi còn vẻ mặt hung thần ác sát trong nháy mắt thế nhưng thay đổi thành một gương mặt khác , “Ơ, đây không phải Thẩm Phong Miên Thẩm công tử sao, ngài đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy mà khiến chúng ta tìm quá vất vả, đại nhân của chúng ta nói, nếu lại không tìm được ngài, hắn sẽ phải lột chúng ta da, Thẩm công tử thương xót cho chúng ta, theo chúng ta đi một chuyến đi?”

Vân Ngạo Tuyết có ngốc đến đâu, cũng nghe ra kỳ quặc bên trong.

Những người này luôn miệng nói là tới phá án, nhưng mà trong lời nói đều là cười tà cùng với mấy lời tùy tiện.

Vừa dứt lời, đám người vừa rồi còn nghiêm trang tất cả đều cười vang ra tiếng, Vân Ngạo Tuyết phát hiện bọn họ muốn nhằm vào không phải nàng, mà là người ngồi ở đối diện kia.



Chỉ là rất kỳ quái, mặc cho người khác cười nhạo như thế nào , người này đều không nói một lời, chỉ tự mình uống trà, thật giống như bản thân hắn là một khối độc lập bên trong, mặc cho bên ngoài ồn ào náo động như thế nào , hắn đều có thể mắt điếc tai ngơ.

Dư quang cũng chỉ đảo qua một cái như vậy, đột nhiên lại dừng ở phía dưới chân bàn .

Xuyên qua khe hở, nàng thấy bánh xe lăn bằng gỗ!

Khó trách, vì sao tất cả mọi đều người chạy, chỉ có hắn không chạy, là bởi vì căn bản không thể chạy!

Mấy người này là muốn khi dễ người tàn tật?

Vân Ngạo Tuyết vừa mới suy nghĩ xong một ý niệm, lại nghe người dẫn đầu kia lại mở miệng, thanh âm của hắn tuy rằng ép tới rất thấp, nhưng mà Vân Ngạo Tuyết vẫn có thể nghe thấy.

Hắn nói, “Thẩm công tử nếu đáp ứng bồi lão gia một đêm, tất cả ân oán có thể xóa bỏ toàn bộ.”



Vân Ngạo Tuyết có chút ngốc.

Người này nói bồi một đêm, là bồi như thế nào? Là ngâm thơ câu đối, hay là… Xuân hoa thu nguyệt? [ : Trích trong bài Cây Thuốc Phiện của Lí Vị Ương đời Nam Đường, câu: “Xuân hoa hạ thu nguyệt, tri kỉ bao nhiêu!”, ý chỉ thời gian tốt đẹp]

Lão gia, nam nhân…

Tin tức này thực sự có chút kinh sợ.

Dân phong Yến quốc cởi mở, tác phong của con em quý tộc trong kinh xa hoa lãng phí vô độ, nuôi dưỡng nam sủng cũng không phải ít, trong kinh ngoại trừ có thanh lâu thì còn có tiểu quan quán, tiểu quan quán chuyên môn dưỡng thanh quan, tài mạo song toàn cũng khiến bao người đuổi như đuổi vịt.

Cho nên có nam nhân thích tiểu thanh quan cũng là chuyện bình thường.

Nhưng thích là thích, cường đoạt thì lại không đúng rồi.

Phân tích từ dung mạo của vị Thẩm công tử này , thực rõ ràng chính là đối phương muốn bắt ép.
« Chương TrướcChương Tiếp »