[ làm gì cũng phải có chứng cứ ]
Vân Ngạo Tuyết thật sự muốn cười to ba tiếng.
“Phụ thân muốn nghe ta nói cái gì?”
Vân Quân Niên không nghĩ là Vân Ngạo Tuyết vậy mà đột ngột nói một câu như vậy , nhất thời sửng sốt không có nói tiếp.
“Đây là khuê phòng của ta, nửa đêm Hạ thị vệ trưởng nói tiếp nhận mệnh lệnh của phụ thân muốn xông vào bị ta cự tuyệt, thế bọn họ có nghĩ tới nam tử đêm khuya xâm nhập đối với ta mà nói, tương lai đối mặt chính sẽ là đồn đãi vớ vẩn như thế nào ? Cho dù là phụ thân có lệnh, cũng không có nói bọn họ có thể ngang ngạnh đạp đổ cửa viện của ta đi? Đây cùng cường đạo có khác gì nhau? Nếu ta cự tuyệt làm trong lòng Hạ thị vệ không thoải mái, vậy thì ta đây không còn lời nào để nói.”
Hạ Khởi cũng không nghĩ tới cái vị đích nữ Vân gia từ trước đến nay không cảm giác tồn tại gì lại lươn lẹo như vậy , lại còn có nói những câu có lý, càng muốn mệnh chính là nha đầu này còn hiểu được suy một ra ba, lấy thừa tướng đại nhân áp người.
Muốn nói thừa tướng đại nhân có cho phép bọn họ xông vào hay không, giống như thật đúng là không có.
Sở dĩ tự tiện xông vào phòng của Vân Ngạo Tuyết, chẳng qua vào trước ra oai thôi, cho rằng đích nữ không được sủng ái này không dám đắc tội bọn họ, cũng muốn cho nữ quyến các sân khác một cái ra oai phủ đầu để tốc chiến tốc thắng, chỉ là không nghĩ tới đá vào cái ván sắt.
Sau lại lục soát một vòng đang muốn kẹp chặt cái đuôi xám xịt rời đi thì đôi mắt hắn đột nhiên ngó tới ống quần Vân Ngạo Tuyết, bên trên có chút vết máu đỏ tươi .
Thật đúng là trời không tuyệt đường người.
Ngay lập tức đồng tử của Hạ Khởi co rụt lại, giống như là phát hiện chứng cứ gì đó khó lường.
Hiện tại đại nhân ở đây, Hạ Khởi sở dĩ nhẫn đến bây giờ chính là muốn một kích tất trúng!
Hạ Khởi cảm thấy Vân Ngạo Tuyết đang kéo dài thời gian, đối mặt với chất vấn của nàng, lúc này hắn đứng đến thẳng tắp, trong lời nói lại có ý khinh miệt, “Đại tiểu thư, ngài hẳn là cảm thấy may mắn khi đại nhân còn cho ngài một cơ hội cãi lại.”
Vân Ngạo Tuyết mắt lạnh liếc hắn, thế nhưng không giống hài tử mười sáu tuổi hài tử ngây thơ hồn nhiên nên có, trong ánh mắt kia phảng phất nhưng tụ một luồng ánh sáng, có thể làm suy nghĩ chân chính trong nội tâm hắn không chỗ che giấu.
“Phải không? Tự tiện xông vào khuê phòng của ta, lại không rõ nguyên do chỉ trích ta là đồng lõa, đỉnh mũ lớn như vậy không phân xanh đỏ đen trắng chụp vào đầu ta, chứng cứ đâu?”
Hạ Khởi cũng không cam lòng yếu thế, “Đại tiểu thư nói chứng cứ với ta? Như thế lại nhắc nhở ta, nếu đại nhân cũng ở, vậy thỉnh đại tiểu thư trước mặt mọi người giải thích một chút, vết máu trên ống quần ngài từ đâu mà đến?”
Vân Ngạo Tuyết biết hắn sẽ nắm điểm sai lầm này của mình không bỏ, cũng biết hắn sẽ lấy cái này làm chứng cứ.
Mấu chốt là hiện tại nàng cũng không biết vết máu này có phải của Cố Lan Tức hay không .
Không chờ nàng nói chuyện, Hạ Khởi lại mở miệng, “Nếu đại tiểu thư không trả lời được , ta đây giúp đại tiểu thư nói, thời điểm hắc y nhân vừa rồi cùng ta giao điểm bị thiên diệp kiếm của ta gây thương tích, đại tiểu thư có biết người bị thiên diệp kiếm làm bị thương sẽ như thế nào sao?”
Nghe thấy ba chữ thiên diệp kiếm, Vân Quân Niên sắc mặt âm tình bất định nhướn mày, sửa lại dáng ngồi vừa rồi không chút để ý, hai chân vắt chéo, lưng cũng không tự giác thẳng hơn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Ngạo Tuyết, cũng đang đợi một lời giải thích từ nàng.
Khó trách Hạ Khởi không chút sợ hãi như thế.
Nhưng mà hiện tại Vân Ngạo Tuyết bất luận như thế nào cũng không thể thừa nhận, thời đại này lại không có giám định DNA g, vết máu là của ai bọn họ cũng chỉ có thể đoán, mà hạ khởi chắc chắn cũng biết hắn hiện tại cũng không có chứng cứ có tính xác thực, hắc y nhân cũng không tìm được, theo như lời hắn hết thảy chẳng qua là dẫn dắt đến chỗ nàng , Vân Ngạo Tuyết tự nhiên sẽ không mắc mưu. Nàng tiếp tục giả ngu, “Hạ thị vệ trưởng võ công cao cường, phụ thân để ngươi chưởng quản an nguy hậu viện đương nhiên cũng là yên tâm, chẳng qua chuyện đó cùng ta không có một chút quan hệ, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối không hiểu võ công, càng không hiểu cái gì thiên diệp kiếm.”
Hạ Khởi như là sớm biết rằng nàng sẽ nói như vậy, cười nhạo ra tiếng, hiện tại hắn không vội, hắn ngược lại muốn nhìn một chút nàng cứng miệng đến khi nào.
“Người bình thường bị thiên diệp kiếm của ta gây thương tích, tuy rằng sẽ không chết ngay trong khoảnh khắc , nhưng sẽ làm người máu chảy không ngừng, ngàn lá ngàn lá, tơ bông tán lá, người bị thiên diệp kiếm gây thương tích , miệng vết thương trên người đều sẽ từng miệng vết máu, sẽ không để người bị thương dễ như trở bàn tay phát hiện, nhưng sẽ từng nhỏ từng giọt cho đến khi sạch sẽ, tựa như lăng trì.”
Vân Ngạo Tuyết biết hắn nói chính là sự thật , nhưng mà cũng không định nhảy vào hố, “Vậy là Hạ đại nhân đi theo vết máu của đạo tặc tìm tới?”
Đương nhiên không phải.
Cửa nàng vừa nhìn rồi, sạch sẽ, huống hồ Cố Lan Tức là từ cửa sổ bể tắm tiến vào, nếu là có vết máu cũng bị nước suối trong bể tắm cọ rửa sạch sẽ, Cố Lan Tức căn bản không có khả năng lưu lại dấu vết.
Hạ Khởi không nghĩ tới nói lâu như vậy mà Vân Ngạo Tuyết còn ở nơi này giả ngu, kiên nhẫn của hắn cũng dần dần bị hao hết, dứt khoát hung tợn nói, “Đại tiểu thư cũng không cần kéo dài thời gian, hòa thượng chạy được miếu còn ở, nói đi, ngươi cùng kẻ cắp kia là quan hệ gì?”
Vân Ngạo Tuyết không có khả năng để hắn chiếm thế thượng phong, trực tiếp đáp lại , “Hạ đại nhân một câu một chữ đều nói ta cùng người nọ không thoát khỏi can hệ, Hạ đại nhân làm thị vệ nhiều năm như vậy, bắt kẻ cắp toàn bằng phỏng đoán của bản thân?”
Hạ Khởi nghe vậy cứng lại.
Vân Ngạo Tuyết rèn sắt khi còn nóng, xoay người nhìn về phía Vân Quân Niên, “Phụ thân cùng Hạ thị vệ m không phải là muốn biết vết máu trên quần ta là chuyện như thế nào sao, ta đây liền nói cho các ngươi.”
Hạ Khởi cười lạnh lên, “Đại tiểu thư thật đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi, đến lúc này còn muốn giảo biện.”
Vân Quân Niên đen mặt hoàn toàn.
Vốn dĩ buổi tối ở trên bàn cơm Vân Quân Niên bị Vân Ẩn Nguyệt làm tức giận đến không nhẹ, vừa muốn nằm xuống nghỉ tạm lại nghe hộ vệ tới báo nói tú lâu của Vân Ngạo Tuyết xảy ra chuyện, còn cùng kẻ cắp cấu kết, trong lòng lửa giận càng sâu.
Thấy hộ vệ tiến đến hồi bẩm lời nói chuẩn xác, Vân Quân Niên chỉ phải oán hận đứng dậy, nếu là ở bình thường, việc nhỏ như vậy vẫn không cần tới phiên ông ta ra mặt xử lý.
“Phạn Âm, nàng thấy thế nào?” Vân Quân Niên gần đây đối bà ta càng ngày càng bất mãn.
Hậu viện không yên ông ta làm việc sẽ vướng tay khắp nơi, thật vất vả an tĩnh mấy ngày lại bắt đầu ra chuyện xấu, Vân Quân Niên sở dĩ sẽ đi, cũng là vì gần đây Vân Ngạo Tuyết thực sự vì Vân phủ làm chuyện xinh đẹp , hắn cũng đối với Vân Ngạo Tuyết có chút đổi mới, thậm chí còn nghĩ lại lúc trước có phải bởi vì đối với Ngạo Tuyết quá mức tùy ý hay không , thế cho nên kỳ thật Ngạo Tuyết có rất nhiều ưu điểm mà ông ta tạm thời không phát hiện
Trái lại mấy ngày nay, Ẩn Nguyệt khắp nơi khắp chốn hiển lộ ra một mặt điêu ngoa tùy hứng, làm ông ra không thể không chê phiền.
Vừa rồi thời điểm thị vệ tới báo vậy mà hắn theo bản năng sẽ cho rằng có phả Ẩn Nguyệt lại chọc cái gì họa lại đổ lên đầu Ngạo Tuyết hay không .
Liễu Phạn Âm đương nhiên hận không thể để Vân Ngạo Tuyết ăn mệt lập tức bị đuổi ra gia môn, lúc này cũng chỉ có thể giả vờ một bộ dáng hiền thê lương mẫu, “Nếu mọi người đều có nghi hoặc, vậy không bằng để cho Ngạo Tuyết đem chuyện nói cho rõ, giải trừ hiểu lầm cũng tốt.”
“Ngạo tuyết? Hạ Khởi nói là thật như vậy chăng?” ánh sáng trong mắt nặng nề lập loè của Vân Quân Niên làm người nhìn không hiểu .
“Phụ thân cảm thấy thế nào?” Vân Ngạo Tuyết không đáp hỏi lại