Sắc trời dần tối, Vân Ngạo Tuyết bồi Vân Quân Niên ăn xong cơm chiều, lại ngồi một lát nói chuyện riêng “cha con tình thâm” , vẫn chưa có ý định để cho nàng trở về nghỉ ngơi.
Đối loại hàn huyên giả vờ giả vịt này, Vân Ngạo Tuyết từ trước đến nay không có nhiều kiên nhẫn cho có lệ, ban ngày đi Vạn Bảo Phường đã tiêu tốn của nàng rất nhiều thể lực, hơn nữa giữa trưa cũng chưa nghỉ ngơi lại bắt đầu mân mê thảo dược, vẫn luôn bận rộn đến tận khi mặt trời xuống núi lại con phải đấu trí đấu dũng cùng với Cố Phi Trì đến tận cửa gây sự, sớm đã mệt mỏi, ăn cơm còn hận không thể ngủ ngay.
Cố tình Vân Quân Niên lại hứng thú bừng bừng, câu được câu không, thế nhưng ở ngay lúc này quan tâm đến ăn uống cuộc sống hàng ngày của nàng, nàng là thật sự lười có lệ, dứt khoát trực tiếp làm trò trước mặt Vân Quân Niên đánh cái ngáp.
Vân Quân Niên thấy nàng thật sự là mệt nhọc, vừa muốn mở miệng bảo nàng đi nghỉ ngơi, Vân Ẩn Nguyệt ở một bên nghẹn khuất cả đêm đã sớm nhịn không được, ban ngày nhìn chằm chằm Vân Ngạo Tuyết nhưng lại tìm nhầm chỗ, bây giờ thấy nàng không hề có hút hình tượng thục nữ, nhanh chóng đứng dậy quát lớn: “Giỏi cho ngươi Vân Ngạo Tuyết, phụ thân nói chuyện cùng ngươi ngươi lại dám vô lễ như vậy ! Nếu để người ngoài thấy lại nói Vân gia chúng ta không biết quản giáo .”
Vân Ngạo Tuyết nghe vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Vân Ẩn Nguyệt này thật đúng là tiểu thư từ nhỏ bị nuôi đến nuông chiều , không chút nào cảm giác được bàn ăn hôm nay đã cùng ngày xưa khác nhau rất lớn, phải biết rằng ngày thường đến đây, kể cả nàng Vân Ngạo Tuyết là đích nữ, cũng ngàn vạn lần không có tư cách ngồi trên bàn ăn ăn cơm.
Hiện tại nàng cứu Thất công chúa, bệ hạ muốn khen thưởng còn chưa có ban xuống, ban ngày lại có Cửu vương gia tự mình tới cửa bái phỏng, chuyện này đối với Vân gia mà nói là chuyện tốt không thể tốt hơn, hiện tại đừng nói nàng làm trò trươc mặt Vân Quân Niên ngáp vài cái, kể cả là nàng nằm ăn cơm, Vân Quân Niên đến rắm cũng không dám đánh một cái.
Một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm ăn cơm Liễu Phạn Âm cũng không nghĩ tới Ẩn Nguyệt lại không hiểu chuyện như vậy , còn chưa có thấy rõ ràng thế cục hiện giờ lại dám làm chim đầu đàn , bà ta liền cố ý ho khan vài tiếng muốn che giấu qua đi.
Nhưng không nghĩ Vân Ẩn Nguyệt tuổi còn nhỏ, lòng dạ lại thật sự không nhỏ,đối với nhắc nhở của Liễu Phạn Âm không những không nghe, ngược lại bỏ ngoài tai, “Mẫu thân, Vân Ngạo Tuyết không có gia giáo, phụ thân yêu thương nàng cũng liền thôi, ngài nhưng không thể cũng mặc kệ nó, để nàng ném thể diện của Vân phủ chúng ta , phải để Vương ma ma quản giáo nàng ta một chút thật tốt mới được .”
Vân Ngạo Tuyết sắp không nhịn được cười.
Nàng vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên ‘ lạch cạch ’ một tiếng, là thanh âm Vân Quân Niên quăng đũa xuống, còn có tiếng ông ta gầm lên, “Lớn mật! Gia huấn Vân gia , đích thứ có khác, ngươi lại nhiều lần trách cứ trưởng tỷ, gia giáo để ở nơi nào? Bị chó ăn sao? Ta bắt ngươi cấm túc vậy mà ngươi còn không có tỉnh lại rõ ràng, giáo tập ma ma nên tới đây dạy bảo quy củ, chỉ là không phải dạy trưởng tỷ ngươi, mà là dạy ngươi! Từ hôm nay trở đi, phải để ngươi biết rõ ràng cái gì gọi là đích thứ có khác!”
Liễu Phạn Âm là người đầu tiên phát hiện ra không thích hợp.
Trước đây kể cả thừa tướng muốn sinh khí, cũng sẽ cố kỵ đến thân phận mẹ đẻ của Ẩn Nguyệt , sẽ không đem hai chữ đích thứ treo ở bên miệng để tự rước lấy nhục, hôm nay lại khác, Vân Ngạo Tuyết tuy rằng là sát tinh, nhưng gần đây biểu hiện thập phần xuất chúng, vì Vân gia tranh thủ không ít mặt mũi, khiến trên mặt Vân thừa tướng như phát sáng , được sủng ái mấy ngày cũng thôi đi, Ẩn Nguyệt vẫn là tính tình tiểu thư, lúc này xuất đầu gây chuyện khiến Vân Ngạo Tuyết không thoải mái, quả thực là ngu xuẩn!
Còn không đợi bà ta mở miệng biện giải, Vân Ẩn Nguyệt tức giận đến thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Nàng không thể ngờ rằng thái độ của phụ thân hôm nay đột biến như vậy , thế nhưng lớn tiếng quát nàng.
Vân Quân Niên tức giận đến phất tay áo bỏ đi, Liễu Phạn Âm lại giống ngày thường, nhắm mắt theo đuôi đi theo thừa tướng đại nhân dỗ dành ông ta.
Ở trong nhà ăn cũng chỉ còn người hầu Vân phủ thu thập chén đũa cùng với tỷ muội hai người Vân Ngạo Tuyết.
Vân Ẩn Nguyệt từ nhỏ đến lớn đều là bị cha mẹ coi như hòn ngọc quý phủng ở lòng bàn tay, mấy ngày gần đây lại thường nghẹn khuất khắp nơi khắp chốn trước mặt Vân Ngạo Tuyết , ánh mắt nàng nhìn Vân Ngạo Tuyết đều phun ra lửa.
Nàng cẩn thận nhớ lại một chút, hình như là từ sau lần ở tây giao biệt uyển Vân Ngạo Tuyết tìm được đường sống trong chỗ chết đó , hết thảy đều thay đổi, nàng nhiều lần rơi xuống thế hạ phong.
“Ngươi thật sự là Vân Ngạo Tuyết sao?”
Trong miệng Vân Ẩn Nguyệt đột nhiên thình lình tuôn ra một câu như vậy.
Vân Ngạo Tuyết nghe vậy phía sau lưng chợt lạnh, trong nháy mắt thế nhưng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ, bản thân thật sự không phải Vân Ngạo Tuyết đã bị người nhìn thấu? Ngay sau đó trong đầu nàng bắt đầu nhanh chóng hồi tưởng lại bản thân rốt cuộc là lộ ra sơ hở ở nơi nào.
Kết quả Vân Ẩn nguyệt ngay sau đó liền phủ quyết, “Đúng vậy, ngươi là thật sự Vân Ngạo Tuyết, trước sau như một làm người chán ghét!”
Hóa ra là tự hỏi tự đáp.
Bộ dáng vừa rồi của nàng ta lúc kinh ngạc lúc rống giận thật sự dọa đến Vân Ngạo Tuyết rồi, nhưng mà phản ứng vừa rồi của bản thân chưa có bị nhìn thấu, nàng lại tưởng tượng nàng là một người hiện đại bị nổ chết sau đó không thể hiểu được xuyên đến trên thân mình này, ngay cả nàng một người từng là phần tử được nhận giáo dục trí thức còn không tiếp thu được, càng đừng nói là một tiểu nha đầu 15-16 tuổi .
Vân Ngạo Tuyết đột nhiên nổi lên tâm tư trêu trọc nàng ta, thấy nàng ta nghi thần nghi quỷ liền nói, “Cùng với chán ghét ta, không bằng ngẫm lại nên vượt qua ta như thế nào , người thông minh, sẽ chỉ ở chỗ phụ thân có thể nhìn thấy, mồm ngon miệng ngọt nịnh bợ, thái độ vừa rồi phụ thân đối với ngươi với ta còn chưa đủ thuyết minh hết thảy sao?”
Về chuyện khơi mào lửa giận của một người như thế nào , Vân Ngạo Tuyết tương đối có kinh nghiệm, Vân Ẩn Nguyệt tuổi còn trẻ học không giỏi, nhỏ tuổi cùng người khác tư thông không nói, còn mưu hại thân tỷ, kể cả là bị nhốt lại, cũng không tự mình nhìn lại bản thân, ngược lại còn đem sai lầm đẩy đến trên người khác , người như vậy không cho nàng chút giáo huấn thì quả thực thực xin lỗi danh hiệu ‘hiệp nữ" thời đại học của Vân Ngạo Tuyết .
Mà lời nói vừa rồi của nàng, vừa lúc hung hăng thọc vào ngực Vân Ẩn Nguyệt mấy đao.
Nàng là đang đường đường chính chính nói cho Vân Ẩn Nguyệt —— ngươi nhận nhiều năm sủng ái, có thể bị ta dễ như trở bàn tay cướp đi.
Nhìn Vân Ngạo Tuyết ở trước mặt mình chuyện trò vui vẻ, Vân Ẩn Nguyệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chính là cố tình nàng nói lại rất có đạo lý, nghĩ lại tâm thần đều chấn động, tuy rằng Vân Ngạo Tuyết chỉ là thị uy, nhưng nàng nói đích xác không sai chút nào, hiện tại phụ thân thực sự ngày càng coi trọng Vân Ngạo Tuyết.
Nhưng mà nhiều năm như vậy nàng ở hậu viện Vân phủ xưng vương xưng bá, cảm giác hơn người như vậy sao có thể chỉ vì hai ba câu của Vân Ngạo Tuyết là có thể tống cổ, Vân Ẩn Nguyệt tức giận đến hai mắt đỏ đậm ném xuống một câu tàn nhẫn , “Chúng ta cứ chờ xem!”
Vân Ngạo Tuyết chán đến chết coi như vừa rồi đấu võ mồm là để tiêu thực sau khi ăn xong, ở trong sân đi bộ vài vòng rồi mới chậm rì rì trở lại trong viện.
Sau khi vào tú lâu nàng bảo Tuệ Nhi đi xuống nghỉ ngơi, bản thân thì vào trong bồn tắm, định tắm một cái cho thư giãn.