Nàng ra vẻ kinh ngạc từ trong tay Vân Quân Niên tiếp nhận ngọc bội, lật qua lật lại lăn lộn nhìn vài vòng, lúc này mới làm bộ làm tịch thong thả ung dung đi đến trước mặt Cố Phi Trì hành một cái đại lễ với hắn, “Đa tạ Vương gia, ngọc bội này từ hôm bách hoa yến đó đã không thấy tăm hơi, ta tìm cũng đã lâu, không nghĩ tới bị người củaVương gia nhặt được …”
Giống như phi thường cảm động, hai tròng mắt Vân Ngạo Tuyết hàm chứa lệ nóng, như sắp trào ra lại không rơi xuống, phá lệ khiến người trìu mến.
Nhưng chỉ có bản thân nàng biết, buộc mình không thể cười ra tiếng là loại cảm thụ gì.
Hừ, ngươi có Trương Lương kế, ta có thang vượt tường . [ mỗi người có một kế riêng ]
Còn không phải là diễn kịch sao, ai mà chẳng biết.
Một bên nàng nhanh chóng đem ngọc bội một lần nữa đeo trở lại bên hông mình, một bên giải thích với Vân Quân Niên, “Phụ thân, nữ nhi có tội, nữ nhi gạt người không giải thích với người vì sao là vì sợ người lo lắng, ngày ấy ở bách hoa yến vì an nguy của Thất công chúa, nữ nhi đã bất chấp chuyện khác, vốn định xong việc lại đi tìm, không nghĩ tới bị người có tâm nhặt được đem tới cửa hàng của Vương gia, may mắn Vương gia anh minh, nếu không vạn nhất làm ra chuyện lớn gì sai trái nữ nhi chết ngàn lần cũng không thể thoái thác tội của mình.”
Cố Phi Trì ở một bên nếu không phải đã chứng kiến qua công phu đổi sắc mặt của nàng ở Vạn Bảo Phường , cơ hồ cũng đã tin.
Cái nữ nhân khéo mồm khéo miệng này, nếu đặt ở trên triều đình chỉ sợ ngay cả ngự sử đài đối diện xảo biện với nàng cũng thua đi ?
Nàng càng thông minh hơn là, biết kéo người quan trọng xuống nước, ngày đó ở bách hoa yến nhất cử nhất động của Vân Ngạo Tuyết đều bị mọi người xem ở trong mắt, nàng đích xác là vì cứu công chúa bị thương, dưới tình huống khẩn cấp như vậy , an nguy của người là quan trọng nhất, ngọc bội bị mất là hợp tình hợp lý, bị mất sợ bị trách phạt vọng tưởng đi tìm về liền giấu giếm không báo càng là bản năng thường tình.
Nếu mất, chắc hẳn sẽ bị người có tâm nhặt được , còn ngọc bội trôi dạt đi đâu, vậy thì không biết.
Dù sao cũng không ai nhìn thấy là tự nàng đưa ngọc bội cho hắn, huống hồ ngọc bội vì cái gì sẽ tới tay Cố Phi Trì ,tự bản thân Cố Phi Trì đã nói dối, lúc này Vân Ngạo Tuyết đem quân cờ đá ngược lại, đem lời hắn nói bám đến gắt gao, lúc này càng thêm không có khả năng nói ra lí do chân chính việc ngọc bội , hắn mới là người coi như ăn phải quả đắng, có khổ cũng phải tự nuốt.
So mấy hiệp, Vân Ngạo Tuyết thắng phi thường xinh đẹp.
Nếu không phải ngại với Vân thừa tướng vẫn đang ở đây, Cố Phi Trì thiếu chút nữa phải vô tay cho nàng .
Vân Ngạo Tuyết nhập diễn, còn định diễn thêm một lát, nàng hung hăng nhéo bản thân một cái, nặn ra hai giọt lệ nóng, “Phụ thân, may ngọc bội được Vương gia giữ lại trong tay, nếu như bị kẻ có ý đồ cầm đi làm chuyện xấu, nữ nhi càng là nhảy vào Hoàng Hà rửa cũng không sạch tội, ngọc bội về với chủ ta phải vô cùng cảm ơn Vương gia , Tuệ Nhi, từ tráp bạc [ hộp đựng bạc] của ta lấy chút bạc đưa cho Vương gia đi, cũng không thể để Vương gia vô duyên vô cớ bị tổn thất.”
Lấy lui làm tiến, lại để mặt mũi cho Cố Phi Trì, còn có thể thuận tay đem chuyện ban ngày mình ở Vạn Bảo Phường thiếu bạc đem trả, quả thực nhất cử tam tiện.
“Vương gia, kẻ xấu kia cầm khối ngọc bội này lấy nhiều hay ít bạc?” Thời điểm Vân Ngạo Tuyết đưa lưng về phía Vân Quân Niên , cười đến phá lệ kiêu ngạo, chỉ là ngữ khí nghe thê thảm lại mang theo nghĩ mà sợ, bộ dáng kia đến cả ảnh hậu đoạt giải Oscar đều phải tự thấy không bằng.
Cố Phi Trì cũng coi như là chui từ trong vạn bụi hoa ra, không dính bụi hồng, gặp qua vô số phong tình nữ tử , duy chỉ có chưa thấy qua một người có thể đem cảm xúc đo đạc đúng chỗ như thế, hắn cười như không cười, “Một ngàn lượng bạc ở chỗ của bổn vương không đáng giá nhắc tới, Vân tiểu thư không cần khách khí.”
Vân Quân Niên cũng là người thông minh,lý do trước mắt của Ngạo Tuyết trước mắt này bất luận là thật hay là giả, cũng coi như là bảo toàn thanh danh, huống hồ ngọc bội vật về nguyên chủ, lúc này cũng không nên miệt mài theo đuổi, đã chuyển biến tốt liền cầm về, đồng thời hắn cũng biết Vân Ngạo Tuyết ở trong phủ mỗi tháng nhận bạc đều ít đến đáng thương, một ngàn lượng đương nhiên là nàng không lấy ra nổi, vội vàng nói, “Người tới, đi lấy hai ngàn lượng bạc đưa đến phủ Vương gia .”
Hắn biết Cố Phi Trì sẽ không nhận, lời nói cũng nói để lấy thể diện, “Số bạc đó coi như là đáp tạ Vương gia, nếu không phải Vương gia nhận ra khối ngọc bội này, rơi vào trong tay kẻ xấu càng thêm khó có thể giải quyết , ý tứ nho nhỏ không thành kính ý, mong rằng Vương gia nhận lấy.”
Vốn dĩ chuẩn bị chọc thủng sự tình, sau khi Vân Ngạo Tuyết mồm miệng nhanh nhạy biện giải, thế nhưng dễ như trở bàn tay khiến cho Vân Quân Niên trả tiền cho, lời Cố Phi Trì nói với Vân Quân Niên , nhưng ánh mắt vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm Vân Ngạo Tuyết, “Vậy cảm tạ thừa tướng.”
Sự tình đã giải quyết hoàn mỹ, Cố Phi Trì lại vẫn là không có ý tứ muốn đi, Vân Ngạo Tuyết hơi nhướn mày, cười nhạt trực tiếp đuổi khách, “Sao vậy, Vương gia còn có việc sao?”
Thấy nàng hỏi ý muốn đuổi mình đi, Cố Phi Trì chơi đủ rồi rốt cuộc muốn leo xuống bậc thang, chắp tay với Vân Quân Niên nói, “Nếu ngọc bội đã hoàn hảo không tổn hao gì về tới tay Vân tiểu thư, vậy thì bổn vương cũng coi như là công thành lui thân, cáo từ.”
“Vương gia đi thong thả.” Vân Ngạo Tuyết nói tiếp cực nhanh.
Nhìn Cố Phi Trì nhàn nhã rời đi bóng dáng, Vân Quân Niên vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Vân Ngạo Tuyết , “Mau đi tiễn vương gia.”
Vân Ngạo Tuyết có điểm muốn cười.
Vân Quân Niên biểu hiện gấp không chờ nổi như thế, ý nghĩ trong lòng đều không ẩn tàng nữa rồi, hắn cứ hy vọng nữ nhi của mình có thể leo lên một cái cành cao như vậy ? Cũng không biết dụng ý chân chính của vị Cửu vương gia này, đã sốt ruột đem nàng đẩy ra bên ngoài.
Bất quá trước mặt Vân Quân Niên làm trò như vậy xác thật có một số việc không tiện mở miệng, nhân tiện có hội đưa hắn đi ra ngoài , vậy thật ra có thể hỏi hắn một chút.
Vân Quân Niên quả nhiên thực chu đáo, đem giữ cửa cổng lớn cổng bé đều cho lui xuống, một đường thông suốt, hai người nói nhỏ quá thích hợp, nhưng mà Vân Ngạo Tuyết vẫn như cũ cũng không có ý gọi Cố Phi Trì lại, cứ như vậy không nhanh không chậm đi ở phía sau hắn.
Vượt qua ngạch cửa, Cố Phi Trì tự ngừng lại.
Đưa lưng về phía Vân Ngạo Tuyết, bóng dáng của hắn bị ánh chiều tà khi mặt trời lặn kéo ra thật dài, Vân Ngạo Tuyết cũng không thể thấy rõ khuôn mặt hắn lúc này, chỉ nghe thanh âm không nhanh không chậm truyền đến, “Vân cô nương trí tuệ vô song, hôm nay khiến bổn vương mở rộng tầm mắt.”
Lời này sao nghe như là cắn răng mà nói?
Việc đã đến nước này nàng cũng không hề khách sáo ngoài mặt nữa, cũng mặc kệ Cố Phi Trì có thể thấy hay không , thận trọng chắp tay hành một cái đại lễ với hắn, “Ban ngày ta đi Vạn Bảo Phường , một đường đều là Vương gia cẩn thận thoả đáng an bài, cơ duyên xảo hợp được hoàng huyết thảo, cũng coi như thỏa mãn ta một cái tâm nguyện, tại đây cảm tạ Vương gia.”
Mọi người đều là người thông minh, ở trước mặt Vân Quân Niên nàng đều có thể dễ như trở bàn tay hóa giải nguy cơ, đương nhiên biết Cố Phi Trì hôm nay tới là cố tình chọc thủng nàng, chỉ là nàng không suy nghĩ cẩn thận vì cái gì Cố Phi Trì lại muốn từ bỏ giữa đường .