Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 56: Nào Có Nam Tử Ngực Lớn Như Vậy!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một câu mạnh miệng này của nàng không chỉ nói cho Cố Phi Trì nghẹn họng, ngay cả ánh mắt của Cố Lan Tức cũng không nhịn được xoay hai vòng rồi lại dừng lại ở trên người nàng.

Vân Ngạo Tuyết hành động đoan chính ngồi đến cái lưng cũng thẳng tắp, sao lại phải sợ hắn, lập tức nhìn ngược trở về.

Vẫn là Cố Lan Tức rút tầm mắt về trước.

Hắn đích xác không nghĩ tới tính tình của Vân Ngạo Tuyết còn rất kiêu ngạo.

Vốn dĩ ngay từ đầu Cố Lan Tức không nhận ra là nàng, chỉ là cảm thấy có chút quen mặt.

Nhưng khi Cố Phi Trì vừa nói nàng họ Vân, trong đầu Cố Lan Tức liền tự giác nhận ra là ai.

Nàng chính là cái người cổ quái linh tinh không dựa theo lẽ thường mà làm đích nữ Vân gia Vân Ngạo Tuyết.

Nữ giả nam trang chuồn ra tới, thật đúng là chỉ có nàng có thể làm ra được chuyện này.

Không sai, Vân Ngạo Tuyết tự cho là ‘ dịch dung ’ siêu phàm , ở trước mặt hắn lại ấu trĩ giống như con nít chơi đồ hàng .

Nhưng mà không thể không nói nàng còn chuẩn bị rất đầy đủ.

Sở dĩ sẽ bại lộ ở trước mặt hắn nguyên nhân lớn nhất cũng là vì nha đầu này tuổi còn nhỏ nhưng thật ra tính tình không nhỏ, ngược lại rất lớn, bộ dán ưỡn ngực thị uy với hắn, làm dáng người nàng bị nhìn không còn sót lại cái gì.

Nói thêm nữa, làm gì có nam tử nào, ngực, lớn như vậy?

Đáng tiếc Vân Ngạo Tuyết đến nửa điểm phát hiện cũng không có, còn tưởng rằng ngụy trang của bản thân rất tốt, Cố Lan Tức không nói gì, nàng nghĩ lời nói của mình vừa rồi có hiệu quả.

Cố Lan Tức lớn lên không tồi, lại có một thân công danh , chỉ cần vừa đứng ở nơi này , kể cả không nói lời nào, chỉ với khí độ hơn người này là đã có thể hấp dẫn không ít giai nhân nữ tử vờn quanh.

Đáng tiếc mặc kệ người khác nhìn hắn như thế nào , bộ dáng trước sau của Cố Lan Tức vẫn lãnh ngạo vô song.

Vốn dĩ Vân Ngạo Tuyết cho rằng lời nói vừa rồi của mình sẽ làm Cố Lan Tức tức giận, nhưng mà khiến nàng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là,hắn không những không đi, ngược lại còn thuận thế ngồi xuống bên người nàng, thanh âm nhàn nhạt, “Dù sao rảnh rỗi cũng không có việc gì, nhìn một chút cũng không sao.”



Vân Ngạo Tuyết: “…”

Nhưng mà Cố Phi Trì rất cao hứng, tiểu nhị chăm sóc khách đứng ở một bên rất có mắt nhìn, thấy vậy liền dọn ra thêm một cái ghế tới đây để Cố Phi Trì cũng ngồi xuống.

Cũng chỉ chào hỏi trong chốc lát , Phượng Huyết Thảo trong nháy mắt đã hô giá lên tới một vạn lượng bạc, bị một thổ hào Tây Lương quốc dáng người tròn vo mua đi mất.

Thứ quan trọng nhất đã bán đi, thảo dược còn lại mặc dù được bê lên nhưng cũng không có mấy người chú ý, mọi người đều đi gần hết, còn mấy người ít ỏi nên thảo dược cần bán mọi người đều tự lên đài nhìn xem, dù sao cũng chơi đủ rồi, không sai lắm thì cũng đến giờ cần phải trở về.

Vân Ngạo Tuyết đang muốn tùy tiện tìm một cái cớ để chuồn trước, Cố Lan Tức đang ngồi ở bên cạnh nàng , quanh quẩn nơi chóp mũi đều là cỗ hương dược vị trên người hắn, nói đến cũng kỳ quái, mùi thuốc trên người bình thường khẳng định rất khó ngửi, nhưng hắn lại khác , hoàn toàn không khơi dậy nổi sự chán ghét .

Có lẽ là vì không khí bên trong quá mức đè nén, Vân Ngạo Tuyết đột nhiên cảm thấy khát nước, vừa đúng lúc trong tầm tay có một chén trà nóng, nàng không nói hai lời bưng lên uống một hơi cạn sạch.

Uống xong chép chép miệng môi Vân Ngạo Tuyết mới hậu tri hậu giác[ Trì độn ngu ngốc - chậm chạm] phát hiện mùi vị hình như có cái gì đó không đúng.

Nàng uống phải vị của Kim Tuyến Liên [Quả xuân đào – GG ] .

Kim Tuyến Liên vị đắng, tính mát, trừ phong nhiệt, tiêu thũng, giải độc, thân rễ làm thuốc chia thành mạch nam và mạch môn, là vị thuốc chống cảm lạnh được sử dụng rất phổ biến.

“Đó là trà của ta.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nhàn nhạt, Vân Ngạo Tuyết nghe vậy cúi đầu nhìn xuống, chén trà nhỏ vừa rồi mình uống cạn bây giờ lại bị Cố Lan Tức cầm ở trên tay.

Lấy sai thì cũng lấy sai rồi, nàng thế nhưng còn uống không còn một giọt.

Trên mặt Vân Ngạo Tuyết có chút nóng lên, thấy vẻ mặt của hắn có chút chế nhạo, trong lòng như một con vịt chết nhưng vẫn mạnh miệng, “Trên chén trà này viết tên của ngươi sao? Không có! Ngươi gọi nó nó có thể trả lời sao? Không thể.”

Cố Lan Tức không nghĩ rằng Vân Ngạo Tuyết còn có thể phủ nhận, lập tức ngẩn ra, đem lời muốn nói sau đó nói quên đến tận chín tầng mây, nghẹn trong chốc lát mới nói, “Nước trà thì không sao, uống thì cứ uống , chỉ là bên trong thả một chút dược, ngươi thế nhưng có nhận ra?”

Đương nhiên nhận ra, là thứ dược gì trong đó nàng đều đoán được rõ ràng.

“Ngươi có hàn độc?” Vân Ngạo Tuyết thuận miệng nói, nàng thân là y giả, đối với người có bệnh thường có nhiều hơn một phần quan tâm, hai người cách nhau lại gần, còn không đợi Cố Lan Tức phản ứng, tay nàng đã cực kỳ tự nhiên đáp ở trên mạch của Cố Lan Tức .

Khả năng ngay cả chính Cố Lan Tức cũng không nghĩ rằng nàng sẽ to gan như vậy, dám thăm dò mạch tượng của hắn!



Tròng mắt hắn co rụt lại, cơ hồ là ném tay nàng ra, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của nàng.

Vân Ngạo Tuyết thình lình phát hiện, cặp con ngươi kia thế nhưng có một cỗ sát khí lạnh buốt hướng về phía nàng bắn ra.

Đây là lần đầu tiên Vân Ngạo Tuyết nghiêm túc quan sát hắn đôi mắt.

Rực rỡ như sao trời, sáng chói như một viên hắc ngọc bích được làn nước trong vắt rửa sạch, nàng thậm chí có thể nhìn thấy lông mi của hắn, dài và thẳng, dày dặn đến nỗi một nữ tử như nàng không khỏi thở dài.

Ánh mắt như vậy có thể khiến người sa vào trong đó, thế nhưng trong nhất thời khiến cho Vân Ngạo Tuyết vô pháp rời khỏi.

Thần thức của nàng có chút không chịu nghe lời, lời nói trong miệng giống như máy móc mất tự nhiên, đó là lời nàng cũng không định nói, không nghĩ tới lúc này nàng lại có thể nói được trơn tru , “Nhưng mà không đúng a, trong trà này Kim Tuyến Liên , lại từ mạch tượng của ngươi mà nói, trong thân thể ngươi không phải hàn độc, mà là một loại…”

Cụ thể là cái gì, trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, vô pháp nói rõ ràng, chỉ là trong miệng cứ lặp đi lặp lại, “Không đúng, dược sai rồi…”

Không đợi Cố Lan Tức nói chuyện, một bên Cố Phi Trì nghe nàng lẩm bẩm mãi, có chút kỳ quái nói, “Cái gì không đúng? Ngươi đang nói cái gì?”

“Đông!” một tiếng , hình như phía trước có động tĩnh gì đó, Vân Ngạo Tuyết cảm giác dây thần kinh trong đầu bị chặt đứt, thần thức thu hồi trở lại, trong đầu trống rỗng.

Vân Ngạo Tuyết chống đầu, lại cảm thấy vừa rồi có chuyện gì đó rất trọng yếu bị bản thân xem nhẹ, nhưng mặc cho nàng cố gắng nhớ lại đến nứt đầu, cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc là chuyện gì.

Nàng vừa muốn thử hỏi Cố Lan Tức đã xảy ra chuyện gì, tập trung nhìn vào lại phát hiện Cố Lan Tức đang chậm rì rì uống nước trà, mà ly trà kia lại là của mình!

Trong đầu Vân Ngạo Tuyết ong ong, lấy tay đè lại tay hắn, “Đây là trà của ta.”

“Ta biết.” Hắn thế nhưng còn trả lời đúng lý hợp tình.

“Ngươi gọi nó nó sẽ trả lời sao? Sẽ không.” Hắn đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu như vậy , tiếp theo một chén trà nhỏ bị hắn uống đến một giọt nước cũng không dư thừa rồi lại một lần nữa đặt lên trên bàn.

Vân Ngạo Tuyết tức giận đến muốn mạng, rồi lại không thể làm gì, chỉ có thể oán hận nhìn hắn, lại kêu tiểu nhị rót lại một chén cho nàng.

Nhưng mà Vân Ngạo Tuyết vẫn cảm thấy không hiểu sao cảm giác tình cảnh này thập phần quen thuộc, giống như đã từng phát sinh qua, lại nhìn hai người bên cạnh cũng không có gì khác thường, nàng chỉ có thể an ủi bản thân, chắc hẳn là ngày thường quá mệt mỏi, cho nên mới sinh ra ảo giác.
« Chương TrướcChương Tiếp »