Chương 154: Đêm Nay Ta Là Người Của Ngươi

Đúng vậy, nàng ta chỉ nghĩ đến kết quả tốt, nhưng lại không nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Nếu như việc này truyền tới trong tai phụ thân, chỉ sợ nàng ta sẽ bị sống sờ sờ mà đánh chết.

Địa vị của Mục Cảnh Ngưỡng ở Mục gia, uy vọng tồn tại vô song không khác gì với Cố Lan Tức ở trong quân doanh Đại Yến.

Nàng ta uy hϊếp tới Cố Lan Tức, mới là ngu xuẩn đến cùng cực.

Thời tiết tam cửu hàn[ mô tả nhiệt độ rất lạnh], phía sau lưng Mục Âm Âm đột nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, giống như một con rắn lạnh lẽo, chậm rãi bò trườn khắp toàn thân.

Nàng ta muốn nói cái gì đó, há miệng thở dốc rồi lại cái gì cũng nói không nên lời, bên tai chỉ có tiếng cười nhạo cùng lời nói không chút để ý của Cố Lan Tức, “Còn có, bổn vương chưa bao giờ sợ hãi uy hϊếp, lấy Vân Ngạo Tuyết uy hϊếp ta, ta nghĩ ngươi tìm lầm người rồi.” Dừng một chút, Cố Lan Tức lại bước tới gần nàng ta hơn một bước, “Bổn vương tốt bụng nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần không cần trêu chọc người không nên trêu chọc.”

Lời này của hắn cũng không nói rõ ràng người không nên trêu chọc đó là hắn, hay là Vân Ngạo Tuyết.

Cũng không biết có phải là ảo giác của Mục Âm Âm hay không, nàng ta cứ luôn cảm thấy thời điểm Cố Lan Tức đang nói lời này, là cố tình áp chế lửa giận nào đó.

Cỗ khí tức sắc bén ập vào trước mặt kia, tựa hồ như muốn đem cả người nàng đang sống sở sờ cắn nuốt.

Chính là vừa rồi hắn đã nói rõ ràng, sinh tử của Vân Ngạo Tuyết cùng hắn không quan hệ.

Ngươi bình thường vào thời điểm không có nơi dựa vào thường sẽ trở nên rất dũng cảm, Mục Âm Âm cũng không ngoại lệ.

Nếu uy hϊếp không thành công, nàng ta còn có một con đường khác có thể đi.



Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, xem như dùng bất cứ giá nào.

Chỉ thấy cánh tay non mềm của nàng ta chậm rãi đặt lên đai lưng của mình, quần áo lụa mỏng theo làn da chậm rãi chảy xuống, lụa mỏng vừa cởi, toàn thân trên dưới chỉ có một kiện yếm mỏng che lấp cảnh xuân.

Hai người cách thực sự rất gần, nàng ta bỗng chốc ôm lấy eo nhỏ thon gầy nhưng rắn chắc của Cố Lan Tức, toàn bộ thân mình liều mạng dán lên người hắn, thanh âm kiều mềm mê người, nhả khí như lan, “Vương gia, đêm nay thϊếp sẽ là người của chàng.”

Nàng ta thế nhưng không biết xấu hổ làm ra đến nông nỗi như thế!

Đối mặt với dụ hoặc đưa tới cửa, cũng không nhìn thấy Cố Lan Tức động thủ như thế nào, thế nhưng giống như cá trạch, tức thì đã tránh thoát được trói buộc của nàng ta.

Không chỉ có như thế, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn còn thập phần chán ghét.

Cố Lan Tức đích xác vô cùng chán ghét người xa lạ đυ.ng vào, đặc biệt là loại người cố tình đổ mùi hương gay mũi đầy người như thế này.

Nếu như lúc này có một cái ao để gột rửa, mặc kệ trời có bao nhiêu lạnh, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà nhảy xuống đó.

Mục Âm Âm vừa rồi còn vẻ mặt kiều tiếu dù thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân chủ động dâng hiến nhưng lại đổi lấy sự ghét bỏ của Cố Lan Tức.

Lúc này cho dù da mặt nàng ta có dày hơn, cũng có chút nhịn không được.

Ở chỗ này khó khăn lắm không đến một canh giờ, nàng ta trong tối ngoài sáng lọt vào ghét bỏ cùng nhục nhã so với cả đời này của nàng ta có khi còn nhiều hơn.

Chỉ kém một bước mà thôi, nàng ta sao có thể từ bỏ, cho dù Cố Lan Tức không thích nàng ta, nàng ta cũng không có khả năng cứ ngoan ngoãn như vậy mà đi.



Mục Âm Âm ha ha cười lạnh, mấy phần mặt mũi quan trọng gì? Nàng ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, “Vương gia, nô gia hiểu rõ ngài là ghét bỏ nô gia không biết liêm sỉ, ngay cả chạm vào một chút cũng cảm thấy ghê tởm.”

Nữ tử rốt cuộc da mặt mỏng, huống chi ở trước mặt người mình vừa ý liên tiếp mất mặt, thời điểm Mục Âm Âm nói chuyện đôi môi không ức chế được run rẩy, sắc mặt cũng ngày càng kích động, “Chỉ là nô gia đã không còn đường lui, nếu trong vòng hai canh giờ không có tin tức, cái mạng tiện này của tiểu nữ, chết thì cũng chết, chỉ đáng tiếc Vân cô nương, đang lúc thanh xuân như hoa, kết quả lưỡng bại câu thương như vậy, là ngài muốn thấy sao?”

Tay Cố Lan Tức còn đang xua đuổi mùi hôi trên người, thẳng đến mùi vị cay mũi tiêu tán đi chút mới dừng tay, đột nhiên thời điểm nghe vừa rồi nàng ta muốn đồng quy vô tận với Vân Ngạo Tuyết mới nâng một chút mí mắt.

Mục Âm Âm cho rằng uy hϊếp của mình có hiệu quả, đang âm thầm tự mình đắc ý, không nghĩ tới vui quá hóa buồn, chỉ thấy Cố Lan Tức vung tay áo, ngay sau đó cả người nàng ta thế nhưng như Bình Sa Lạc Nhạn lui về phía sau bay ra ngoài.

[ Bình sa lạc nhạn : một đôi chim nhạn, khi có một con bị chết thì con kia bay lượn vòng vòng trên không trung, kêu la thảm thiết rồi lao đầu xuống bãi cát mà chết theo, bãi cát được gọi là “bình sa”, còn chim nhạn lao xuống được gọi là “lạc nhạn”.]

Sau đó đặt mông ngã ngồi ngoài cửa.

Sa mỏng vừa rồi bị nàng ta kéo xuống cũng bị Cố Lan Tức bỏ như giày rách ném vào mặt nàng ta.

Giờ khắc này, gương mặt vẫn luôn căng lên của Mục Âm Âm rốt cuộc không nhịn được nữa, cái mũi đau xót, nước mắt rốt cuộc cũng ngăn không được mà rơi xuống.

Nàng ta cảm thấy bản thân ngay cả vũ cơ thanh lâu cũng không bằng, vũ cơ còn có thể dựa vào sắc đẹp giành được khách nhân yêu thích, nàng ta dung mạo tư sắc đều không thấp hơn Vân Ngạo Tuyết, thân thế trong sạch, gia thế cũng tốt, vì cái gì Cố Lan Tức vẫn luôn chướng mắt nàng ta?

Cho dù nàng ta tự mình dâng đến giường Cố Lan Tức cũng không thèm nhìn mình một cái.

Tâm nàng ta càng ngày càng cương cứng, đối với Vân Ngạo Tuyết cũng càng hận đến tận xương tủy, những kiêng kị lúc trước hết thảy hóa thành hư ảo, đơn giản muốn đạt được bằng bất cứ giá nào.

“Vương gia, chuyện tới nước này nô gia cũng không gạt ngài, nếu vừa rồi ngài nói không thích ta, cũng không thích người khác, vậy nô gia nói cho ngài một chuyện.”