Ăn mặc như vậy, cũng là có chuẩn bị mà đến.
Cố Lan Tức đích xác muốn hiểu rõ, cho nên tại thời điểm quan trọng, ức chế xúc động muốn ném văng nàng ta ra ngoài.
Mục Âm Âm thế nào cũng không nghĩ tới mình ăn mặc trang điểm hoa hòe lộng lẫy xuất hiện trước mặt Cố Lan Tức, Cố Lan Tức thế nhưng lại hỏi ngược lại nàng ta là ai!
Thật là buồn cười a buồn cười!
Ngày hôm qua mới gặp mặt, dung mạo phong thần tuấn lãng của Cố Lan Tức đã khắc thật sâu vào trong đầu nàng ta, nhưng Cố Lan Tức thì sao, dĩ nhiên xoay người liền quên, hoàn toàn không nhớ rõ còn có một nhân vật như nàng ta vậy.
Mệt nàng ta còn đem mình ăn mặc xinh đẹp, muốn dựa vào tư sắc của mình để cho Cố Lan Tức giữ lấy mình.
Nhưng hôm nay xem ra, Cố Lan Tức căn bản cũng không nhớ rõ nàng ta là ai!
Nếu dựa theo giáo dưỡng khuê các trước kia của nàng ta, chuyện đưa tới cửa như thế này vô luận như thế nào nàng ta cũng không làm được, nhưng nay không giống như xưa, bày ra trước mặt nàng ta chỉ có hai con đường, một là chuyện bị Trấn Nam Vương cự hôn truyền ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ, để phụ thân cho tùy tiện an bài một cửa hôn sự, mặt khác chính là chính mình hiến thân cho Cố Lan Tức, cá cược một cơ hội cuối cùng.
Vạn nhất thành công, nàng ta chính là Vương phi, cả Mục gia bao gồm cả phụ thân Mục Cảnh Ngưỡng, ai cũng không dám xem thường nàng ta nữa.
Từ sau khi nàng ta gϊếŧ thị nữ Tử Tô ăn cây táo rào cây sung kia, ban đêm chỉ cần nàng ta nhắm mắt lại, bộ dáng chết không nhắm mắt của Tử Tô sẽ xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng ta vốn tưởng rằng mình cả đời này cũng không có can đảm gϊếŧ người, nhưng sau khi mình bước ra một bước kia, nàng ta mới cảm nhận được nguyên lai làm người ích kỷ tư lợi lại vui vẻ như vậy.
Không cần cố kỵ suy nghĩ của bất luận kẻ nào, phóng thích bản tính làm một nữ nhân xấu, bất kể dùng hết bất kể phương pháp gì, đều có thể đạt được thứ mình muốn.
Gϊếŧ một nha hoàn có cũng được không có cũng không sao, có thể gϊếŧ gà dọa khỉ chấn nhϊếp vô số người, quả thực nhất cữ lưỡng tiện.
Một khi cánh cửa tà ác được mở ra, muốn đóng lại một lần nữa lại rất khó khăn.
Nếu Vân Ngạo Tuyết đối với mình còn có tác dụng, nàng ta cũng chưa muốn chấm dứt nàng!
Bất quá không sao, đợi đến khi chuyện trước mắt chấm dứt, nàng cũng sẽ không để cho Vân Ngạo Tuyết tiếp tục nhảy nhót trên đời này.
Hơn nữa nàng ta nghĩ đến mình có lợi thế trong tay, trong lòng càng đắc ý không chịu nổi, người ngày thường nàng ta phải ngước lên nhìn hiện đang sống đứng sờ sờ trước mặt mình, còn cách mình gần như vậy, nàng ta đã sớm mềm nhũn thành một vũng bùn, làm sao còn sợ hãi.
Hiện tại trong đầu nàng ta đều là nên dùng thủ đoạn sức lực toàn thân như thế nào để câu dẫn Cố Lan Tức.
Nàng ta một tay chống đất, chính mình chậm rãi đứng lên, thanh âm mềm mại, từng bước đi về phía Cố Lan Tức, bàn tay mềm mại không xương giống như một con rắn bóng loáng, nắm tay áo dài của Cố Lan Tức một đường đi lên, "Vương gia, ngài thật đúng là hay quên đấy, ngày hôm qua chúng ta mới gặp qua, nhanh như vậy đã quên nô gia? ”
Kỳ thật trí nhớ của Cố Lan Tức không kém, hắn phục hồi tinh thần lại liền phát hiện cô nương này chính là người hôm qua hắn ở Tĩnh Viễn Hầu phủ nhìn thấy, chỉ là lúc ấy trong mắt hắn đều là Vân Ngạo Tuyết, căn bản là không chứa được người khác.
Thẳng đến hôm nay, cho đến bây giờ, hắn mới liếc mắt nhìn Mục Âm Âm một cái.
Đột nhiên, trong đầu hắn nhớ tới một câu lúc trước Vân Ngạo Tuyết hỏi hắn, có phải cảm thấy Mục Âm Âm cùng nàng có chút giống nhau hay không, lúc trước thời điểm hỏi hắn vẻ mặt phát ngốc, bởi vì trong mắt hắn, hai người không có một chút giống nhau.
Mục Âm Âm đối với ánh mắt ghét bỏ của Cố Lan Tức làm ngơ, ngược lại còn tiến về phía trước vài bước, mùi hương khiến người ta buồn nôn lại đảo quanh chóp mũi hắn, Cố Lan nhịn rồi lại nhịn, mới nhịn được xúc động muốn dùng một quyền đánh bay nàng.
"Ai cho ngươi vào đây?"
Hắn lúc trước còn cảm thấy Phong Ẩn làm việc thỏa đáng, hôm nay xem ra, cũng là một người mãng hán, cư nhiên để cho một nữ nhân luồn lách vào đây.
"Vương gia thật là kỳ quái nha, vì sao người tới là ta, hơn nữa, vì sao ta lại biết nơi này."
Nàng ta ngược lại rất thản nhiên, cùng bộ dáng nhăn nhó thẹn thùng lần đầu tiên gặp nàng ta hoàn toàn giống như hai người.
Nàng ta không nói Cố Lan Tức còn không cảm thấy có cái gì, vừa nói hắn ngược lại nhớ tới, khách điếm mình ở này, là Phong Ẩn đặt trước, người bên ngoài ai cũng không biết.
Nhưng Mục Âm Âm làm sao tìm được nơi này? Vậy chứng tỏ, từ lúc ra khỏi Mục gia, mình vẫn luôn bị người giám thị.
Cái trấn Lạc Mã này, có chút ý tứ.
"Nói xong chưa, nói xong liền đi ra ngoài."
Đây đại khái là câu nói dài nhất sau khi Cố Lan Tức nhìn thấy nàng ta.
Mục Âm Âm tuy rằng rất sợ hắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến lợi thế nắm trong tay, trong nháy mắt liền cảm thấy có sức mạnh, thân thể run rẩy giống như tìm được điểm chống đỡ, trong lòng cũng không hoảng hốt.
"Vương gia ngài trước đừng vội đuổi nô gia đi, chúng ta làm giao dịch như thế nào?"
Đầu ngón tay Cố Lan Tức dừng lại trên lư hương trong chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mục Âm Âm, "Ngươi, muốn cùng ta làm giao dịch? ”
Ngày hôm qua Vân Ngạo Tuyết cùng Cố Lan Tức nói chuyện tự nhiên như vậy, Mục Âm Âm vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Hôm nay lúc nàng tới tìm Cố Lan Tức, trong đầu đột nhiên toát ra một ý nghĩ long trời nở đất, liền to gan nói ra.
Mục Âm Âm chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười, nếu là bình thường, nàng ta tuyệt đối không dám cười lạnh trước mặt Cố Lan Tức, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không dám.
Bởi vì Cố Lan Tức ở trong mắt nàng ta là tồn tại giống như thần, vừa thấy tương tư tức tận xương, vừa thấy Lan Tức cả đời lầm. [ vừa gặp đã tương tư không quên]
Đương nhiên bây giờ đã khác ngày xưa, hiện giờ trong tay Mục Âm Âm đã có lợi thế, nàng cảm thấy mình nắm chắc phần thắng.
Con người quả nhiên làm việc gì cũng cần dũng khí.
Vừa rồi khıêυ khí©h tuy rằng làm cho lòng nàng ta phát hoảng, nhưng dường như Cố Lan Tức người này còn rất dễ ở chung, nàng ta chậm rì rì đi tới trước mặt Cố Lan Tức.
"Vương gia, người không cần ở trước mặt ta làm bộ làm tịch, nô gia đã nhìn ra, người rất thích Tuyết tỷ tỷ." Nàng ta vẫn dùng xưng hô lúc trước gặp Vân Ngạo Tuyết, chỉ là lúc này trong mắt nàng ta tràn đầy khinh thường.
Bí mật vẫn chôn sâu trong đáy lòng bỗng nhiên bị người ta nhìn thấu hẳn là nên rất tức giận mới phải, nhưng Cố Lan Tức vẫn mặt không đổi sắc như trước.
Chỉ là trong con ngươi xinh đẹp của hắn hàn quang càng ngày càng lạnh như băng, cái loại coi thường này giống như một lưỡi đao vô cùng sắc bén, đang từng tấc từng tấc xẻo đi trái tim Mục Âm Âm.
Vừa rồi nàng ta nhìn rất rõ ràng, chỉ có lúc mình nói đến Vân Ngạo Tuyết, con ngươi Cố Lan Tức mới có thể động một chút, mới có thể làm cho người ta cảm thấy hắn là người có nhiệt độ.
Nhưng một khi ba chữ kia biến mất, hắn lại một lần nữa khôi phục lạnh lùng.