Đôi mắt này...
Trong đầm nước lạnh như băng trong sơn động, trong sương phòng dưới ánh nến lờ mờ tản ra hương thơm nhàn nhạt, trong xe ngựa xóc nảy vô cùng, ở bên ngoài nhà trúc xanh mướt...
Rất nhiều lúc, đôi mắt lạnh nhạt này mang theo vui tươi, giảo hoạt, thăm dò, tự tin, Cố Lan Tức cố ý làm cho mình xem nhẹ tình cảm lúc này trào đến giống như sóng thần mãnh liệt, kí©h thí©ɧ làm trái tim hắn đập nhanh hơn vài phần.
Nhìn bộ dáng của y, Cố Phi Trì cũng mặc kệ y có nghe hay không liền nói, "Có phải ngươi cũng cảm thấy rất quen thuộc, ta luôn cảm thấy hình như đã gặp người này ở nơi nào đó, chẳng qua ở trên lạc khoản ghi lại, lại là hai mươi năm trước, khi đó chúng ta đều còn nhỏ, hẳn là chưa từng gặp qua đúng không? ”
Ngón tay Cố Lan Tức chậm rãi lướt qua vải vẽ tranh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ánh mắt người trong tranh, qua hồi lâu mới ừ một tiếng, "Là chưa từng thấy qua, nói không chừng là cố nhân trước kia của Nguyên Hoằng. ”
Vừa rồi trong nháy mắt hoảng hốt làm Cố Lan Tức cho rằng bức tranh này kỳ thật chính là Vân Ngạo Tuyết, thẳng đến một câu nói của Cố Phi Trì nhắc nhở y, thời gian viết trên lạc khoản này vào khoảng hai mươi năm trước, Vân Ngạo Tuyết hiện tại mới mười sáu tuổi, đương nhiên không có khả năng là nàng.
Trên đời người dung mạo tương tự nhiều dữ dội, hẳn là y suy nghĩ nhiều.
Nếu không phải nàng, vậy thì không cần thiết phải nhìn nữa, ngón tay Cố Lan Tức khẽ nhấc, bức tranh da dê trong nháy mắt lại một lần nữa bị cuộn lại, khôi phục thành bộ dáng ban đầu.
"Người này ta cũng không biết."
Sáu chữ đơn giản, như một chậu nước lạnh, trong nháy mắt dập tắt ngọn lửa tìm tòi trong lòng Cố Phi Trì.
Coi như là nhận được câu trả lời của Cố Lan Tức, Nguyên Hoằng người này thật đúng là không có chuyện gì để cho người ta tiêu khiển, Cố Phi Trì vẫn rất căm giận bất bình, "Ta còn tưởng rằng là hồng nhan tri kỷ gì đấy của lão ta. ”
Không có từ chỗ Cố Lan Tức lấy được tin tức hữu dụng, Cố Phi Trì hoàn toàn không còn muốn ngốc ở chỗ này, hắn dùng ngọc cốt phiến che miệng ngáp một cái,” Được rồi, ta cũng muốn đi, Ngạo Tuyết còn đang ở khách điếm chờ ta. ”
“Ngạo Tuyết?” Lúc này đây Cố Lan Tức phản ứng rất nhanh.
Cố Phi Trì ừ một tiếng, giọng điệu cực kỳ tự nhiên, “Đúng vậy, lần này nàng ấy cùng ta tới đây, chúng ta hẹn hôm nay hội hợp ở trấn Lạc Mã, ngươi có muốn đi cùng ta không? ”
Không đợi Cố Lan Tức trả lời, Cố Phi Trì liền tự mình nói, "Ngươi khẳng định sẽ không đi cùng, quên đi, ngươi đi bận chuyện của ngươi đi, trở về nói một câu với hoàng huynh ta, liền nói có tin tức gì ta sẽ cho bồ câu truyền thư cho hắn. ”
Vừa dứt lời, Cố Phi Trì một mình liền nghênh ngang rời đi.
Chân trước Cố Phi Trì vừa đi, Chân sau Phong Ẩn liền tới.
"Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể trở về." Đoạn thời gian gần đây Phong Ẩn cũng không hiểu Vương gia đang làm cái gì, ngày đó nói muốn một con ngựa chạy nhanh, nói là muốn đi xa.
Ban đầu Vương gia cùng Truy Phong một người một ngựa đều là mạnh không rời tiêu tiêu không rời mạnh[ như hình với bóng], Phong Ẩn liền nghĩ lần này khẳng định cũng không ngoại lệ, cho nên hắn cơ hồ cũng không chần chờ, liền đem Truy Phong dắt đến trước mặt Vương gia.
Bất quá làm cho hắn ngoài ý muốn chính là Vương gia lại nói không cần Truy Phong, nói lần này đi ra không muốn gióng trống khua chiêng khiến người ta hoài nghi, nghĩ đến cũng đúng, tuy vương gia xuất hành luôn luôn không có phô trương gì, nhưng uy phong của Truy Phong cũng rất cường đại, thế nhân đều biết Trấn Nam Vương dũng mãnh thiện chiến có một con ngựa tuyệt thế danh Truy Phong, nó xuất hiện ở nơi nào, Cố Lan Tức liền xuất hiện ở nơi đó.
Thời gian Vương gia phân phó quá ngắn, muốn tìm được con ngựa giống như Truy Phong, Phong Ẩn cũng chỉ có thể an bài người ở trạm dịch ven đường chuẩn bị khoái mã, bình thường cần khoảng năm ngày mới có thể đến, cứng rắn bị Vương gia áp súc đến ba ngày.
Đợi đến khi hai người phong trần mệt mỏi chạy tới, Vương gia liền nói để cho Phong Ẩn đi nghỉ ngơi trước, mình có việc quan trọng phải xử lý.
Chủ tử làm cái gì, tự nhiên cũng không tới phiên hắn làm thị vệ đến xen vào, chỉ là trong lòng hắn không khỏi có chút nghi hoặc, rốt cuộc là xảy ra đại sự gì, mới làm cho Vương gia luôn luôn hỉ nộ không hiện ra lại để bụng cùng để ý như vậy.
Phong Ẩn đi theo Vương gia nhiều năm, tự nhiên cũng không ngốc, hắn chính là nghe nói trước đó không lâu đích nữ Vân phủ Vân Ngạo Tuyết cũng sẽ đến trấn Lạc Mã , chẳng lẽ, là bởi vì nàng?
Cái này không khỏi cũng quá điên cuồng phải không?
Phong Ẩn thậm chí cũng bị ý nghĩ này của mình làm kinh hãi, hắn muốn hỏi, lại sợ Vương gia chê mình nhiều chuyện, hơn nữa hắn cũng không nghe thấy từ trong miệng Vương gia nói ra một chút chuyện gì về Vân Ngạo Tuyết, có lẽ, tất cả chỉ là do hắn buồn lo vô cớ mà thôi?
"Trấn Lạc Mã là con đường quan trọng dẫn tới kinh thành, cũng là trấn thương nhân lui tới nghỉ ngơi nhiều nhất, bản vương tuy rằng đã quy ẩn, nhưng cũng không thiếu kẻ ngu ngốc muốn dựa vào ôn dịch lần này gây náo loạn, vừa vặn ta cũng đã lâu không gặp Tĩnh Viễn Hầu, thứ nhất là thăm thuộc hạ cũ, thứ hai cũng có thể cảm nhận dân tình."
Cố Lan Tức ngày thường không nói nhiều lắm, coi như là nói chuyện cùng thị vệ thân tín, từ trước đến nay đều là nói ít mà ý nhiều, rất ít khi giải thích dài dòng, cho nên những lời vừa rồi, quả thực làm cho Phong Ẩn kinh hãi.
"Vương gia, thuộc hạ cũng không có..."
Hắn muốn nói hắn không có ý muốn nghe ngóng hành trình của Cố Lan Tức, nhưng có một số việc không giải thích còn tốt, vừa giải thích ngược lại sẽ biến thành cố ý hơn.
Phong Ẩn luống cuống tay chân, hận không thể lúc này có một cái lỗ có thể cho mình chui vào, để giảm bớt một chút xấu hổ của mình.
"Ngựa chuẩn bị xong ngươi liền đi trước."
Vẻ mặt Phong Ẩn rùng mình, "Đi trước? Vương gia, thuộc hạ chỉ chuẩn bị một chiếc xe ngựa..."
"Ta biết."
"Ngươi về kinh thành trước, ta còn phải ở chỗ này thêm mấy ngày."
Không thể nào?
"Vương gia, ngài còn có chuyện gì cần phải làm, có thể cứ việc phân phó, chỉ là, nơi này trời rét đất lạnh, chỉ sợ ngài sẽ chịu không nổi a."