- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Nữ Cường
- Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng
- Chương 140: Thông Đồng Thành Gian
Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng
Chương 140: Thông Đồng Thành Gian
Bốn mắt nhìn nhau, càng làm cho sống lưng nàng ta lạnh toát, nàng ta sợ tới mức không nhẹ, châu hoa vốn lung la lung lay trong tay sắp đổ rốt cuộc cũng không cắm nổi ‘ xoảng ‘ một tiếng, trực tiếp rơi thẳng xuống đất.
Mặt đất trong Noãn Các đều là đá cẩm thạch trơn bóng đến nỗi có thể chiếu ra bóng người, cứng rắn vô cùng, châu hoa điểm xuyết trên cẩm thạch, vừa bị rơi xuống như vậy, đá quý được khảm bên trên lập tức bị rơi vỡ mà chia năm xẻ bảy.
Thị nữ vừa thấy như vậy càng bị dọa đến bay mất hồn phách, vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha,” Nô tỳ đáng chết, tiểu thư thứ tội...”
Mục Âm Âm mềm yếu là mềm yếu chút, chỉ là nàng cũng không ngốc, thái độ của những người này đối với nàng đột nhiên đại biến nguyên nhân cũng là vì Trấn Nam vương tới.
Nàng nhớ rõ cái nha hoàn này hình như trong lòng vẫn luôn không phục nàng.
Qua hôi lâu, Mục Âm Âm rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, chỉ là thanh âm nghe có chút khàn khàn,” Tử Tô, ngươi ở trong phủ ngần ấy năm, ta có từng bạc đại ngươi?”
Đại Thanh đi Hoán Tẩy Phường lấy đồ tắm, hiện tại trong phòng chỉ còn nhóm chủ tớ hai người các nàng.
Tử Tô không hiểu được nàng rốt cuộc muốn hỏi cái gì, vịt chết rồi cái mỏ còn cứng, trừ bỏ xin tha, thì cái gì khác cũng không nói.
Mục Âm Âm cũng không ngại, tiếp tục nói tiếp,” Ngày đó ta muốn trốn hôn, Đại Thanh thu xếp ở tiền viện, chỉ có ngươi vẫn luôn đi theo bên cạnh ta, thời điểm ta chạy cũng chỉ có ngươi biết, Hồ quản gia có thể tìm được ta nhanh như vậy, không thể không kể công của ngươi đi?”
Thu xong tất cả rồi tính sổ cũng không muộn.
Tía Tô trong lòng có quỷ, bộ dạng mình ăn cây táo, rào cây sung bị vạch trần không chút lưu tình, biết rốt cuộc cũng không giấu được, chỉ là lúc này trong lòng nàng ta vẫn còn cầu mong một chút may mắn.
“ Tiểu thư, là người nghe ai nói bậy, lại là Đại Thanh sao, nô tỳ biết nàng ta vẫn luôn không thích nô tỳ, chỉ bởi vì nô tỳ lên xinh đẹp hơn so với nàng ta...A!!!”
Tử Tô còn tính uốn ba tấc lưỡi rót mật vào tai Mục Âm Âm, đang nói hăng hái, thiếu chút nữa đến cả bản thân cũng tin, lại không nghĩ rằng tay ngọc nhỏ dài của Mục Âm Âm năm lấy mảnh ngọc thạch đã rơi vỡ vụn vung lên, vừa vặn cắt một miếng thật dài lên má trái trên dung nhan xinh đẹp của nàng ta.
Làn da vô cùng mịn màng của Tử Tô máu thịt lẫn lộn, trong nháy mắt vết máu bắn ra, bắn vào thân Mục Âm Âm, máu tươi cũng bắn lên trên áo lụa trắng mỏng, tức thì máu tươi nở rộ, giống như hoa tịch mai nở rộ vào mùa đông khắc nghiệt sáng quắc đâm mù mắt người.
Bị cắt một cái đột ngột như vậy, toàn thân Tử Tô đều cuộn tròn lại, thanh âm rêи ɾỉ, máu chảy ròng ròng.
Cảnh tượng đẫm máu như vậy vậy mà Mục Âm Âm còn cười, máu dính đầy tay nàng, nàng cũng không để ý chút nào, cười khằng khặc, khom lưng nhìn chằm chặp nha hoàn Tử Tô run bần bật trên mặt đất,” Ngươi là cái thá gì? Cho rằng ta không biết ngươi lén lút cấu kết với Hồ quản gia hại ta? Có phải tất cả các ngươi đểu cảm thấy ta dễ ức hϊếp có phải hay không?”
Mục Âm Âm cả người chỗ nào cũng phát cuồng, trong vòng một ngày tâm tình cứ như tàu lượn siêu tốc, đã sớm phá hủy lí trí của nàng không còn một mảnh, nàng bức thiết phải tìm một chỗ phát tiết hết tất cả những gì bất mãn trong lòng, mà Tử Tô lại thành một tên xui xẻo có sẵn.
“ Tiểu thư..., tha mạng...”
Tử Tô che lại máu chảy đầy mặt, run lẩy bẩy bò ra bên ngoài, vọng tưởng muốn đi ra ngoài gọi giúp đỡ, chỉ là nếu Mục Âm Âm đã xuống tay, thì không muốn cho nàng ta một con đường sống, trong tay có sẵn lụa mỏng, nàng không nói hai lời cầm lấy vòng ra phía sau nàng ta, thít chặt cổ nàng ta, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng, Tử Tô không muốn chết, đương nhiên là liều mạng giãy dụa.
Chỉ là tất cả đều không có tác dụng.
Mục Âm Âm đã nổi lên sát tâm với nàng ta, Tử Tô càng giãy dụa xin tha, nàng càng xuống tay tàn nhẫn.
Rốt cuộc tuổi hai người sấp sỉ nhau, dáng người thể lực lại không khác là mấy, cho dù Mục Âm Âm dùng hết sức lực đến cuối cùng cũng chống đỡ hết nổi, đúng lúc này, khóe mắt nàng đột nhiên quét qua một cột trụ tròng phòng, trong lòng động đậy.
Nàng cầm lụa mỏng trong tay nhanh chóng kéo đến bên cạnh cây cột buộc chặt, mượn lực dùng lực, để cánh tay tê mỏi có cơ hội được thở dốc một lát, Tử Tô bắt đầu há mồm thở dốc.
Nàng ta muốn mở mồm xin tha làm tiểu thư động lòng trắc ẩn, không nghĩ tới chỉ là hồi quang phản chiếu trước khi chết của nàng ta mà thôi, trong mắt Mục Âm Âm nảy sinh ác độc, trong tay lại lần nữa dùng lực, lụa mỏng đã cuốn thành một dải lụa trắng đoạt mệnh, dựa vào cây cột, Tử Tô lẩm bẩm cái gì trong miệng cũng bị nghẹn hoàn toàn không nói nên lời, cuối cùng, tay nàng ta vô lực rũ xuống.
Lần đầu tiên gϊếŧ người, cái loại tâm tình làm người khủng hoảng bất lực lại hơi có chút hưng phấn này vậy mà lấn át nỗi sợ, Mục Âm Âm quay đầu lại nhìn chằm chằm bộ dáng chết thảm của Tử Tô, thế nhưng cười.
Nhìn xem, đây là kết cục của kẻ khi dễ nàng.
Nàng cái gì cũng không có, cũng cái gì cũng không sợ, những kẻ đó đều là những kẻ đã từng khinh nhục nàng, nàng nhất định sẽ đòi lại gấp bội!
Lúc Đại Thanh còn ở cửa đã ngửi thấy một mùi huyết tinh làm người buồn nôn, nàng tưởng tượng đến bộ dáng nhược ngày thường của tiểu thư, trong lòng trầm xuống, sợ hãi tiểu thư sẽ làm chuyện dại dột.
Vì thế Đại Thanh liền quần áo cũng ném xuống, một phen đẩy cửa ra’: Tiểu thư?!”
Cửa bị mở ra, trước mắt Đại Thanh đều là màu máu đỏ tươi, tươi đẹp như vậy lại biến thành màu đen kích kích khiến hốc mắt nàng ta sinh đau, chỉ là không đợi nàng ta kinh hô ra tiếng, thình lình phát hiện vậy mà nằm giữa vũng máu không phải tiểu thư, mà là nha hoàn Tử Tô ban đầu phụng dưỡng tiểu thư cùng nàng ta.
“ Tiểu thư, người không có việc gì chứ? Tử Tô nàng làm sao vậy?”
Đại Thanh không ngốc, lúc trước Tử Tô vẫn luôn mắt cao hơn đầu, tuy rằng chỉ là một nha hoàn, nhưng tâm cao ngất, từ trước đến nay chưa từng để tiểu thư vào trong mắt.
“Đại Thanh, ngươi đi nói cho phụ thân, cứ nói...Tử Tô cảm thấy hầu chủ không chu toàn nội tâm hổ thẹn, đã thắt cổ tự sát.”
Nếu như bình thường, Đại Thanh tuyệt đối sẽ không tin được tiểu thư sẽ nói ra lời như vậy, chỉ là hôm này nhìn bộ dáng hỗn độn trong phòng, lại liên tưởng đến hành động ngày thường của Tử Tô, nàng ta đã hiểu rõ hết thảy.
Tục ngữ nói con thỏ nóng nãy cũng cắn người, cho dù là Bồ Tát bằng bùn cũng có ba phần máu thịt, hôm nay tiểu thư là bạo phát, lại lui một vạn bước mà nói, dù gì cũng là chủ tử, Tử Tô bất trung tiểu thư chấp hành gia pháp Hầu gia cũng sẽ không nói thêm cái gì.
“ Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ tự chuẩn bị thỏa đáng, trên người người ô uế, nô tỳ đỡ người đi rửa mặt trước.”
Gồng mình trấn định lúc này Mục Âm Âm cũng có chút nhũn chân , bị Đại Thanh nâng vào nội thất, chỉ còn lại Tử Tô chết không nhắm mắt.
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Nữ Cường
- Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng
- Chương 140: Thông Đồng Thành Gian