Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 137: Từ Hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Ngạo Tuyết có chút ngốc, sửng sốt một hồi lâu mới tiêu hóa hết ý trong lời nói của Cố Lan Tức.

Ý tứ của hắn là, chạy từ xa tới đây, chỉ là để tới từ hôn? Có phải vừa rồi hắn uống trà nhiều quá, đầu óc bị úng nước hay không?

“ Vừa rồi ta thấy ánh mắt của Mục cô nương nhìn ngươi, cảm thấy nàng là đã hâm mộ ngươi, hơn nữa, trước đó ta đã nói qua với nàng, gả cho ngươi là phương pháp duy nhất có thể chạy thoát khỏi Mục gia, hiện giờ ngươi lại nói không cưới, chẳng may...”

Hiện tại đúng là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Thông minh như Cố Lan Tức, khẳng định thời điểm vừa rồi thấy nàng trở về cùng Mộc Âm Âm liền biết đã xảy ra chuyện gì, nàng nói còn chưa dứt lời, càng nói Vân Ngạo Tuyết lại càng hối hận, hối hận bản thân lỗ mãng.

Nếu như mình không cứu nàng ta, nói không chừng chuyện gì cũng không có, nàng thấy chuyện bất bình ra tay, hiện tại có ý tốt lại trở thành làm chuyện xấu.

“ Biết hậu quả ngươi còn làm? Ngươi thích thay người khác làm chủ như thế?” Cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nàng cứ có cảm giác lúc Cố Lan Tức nói những lời này có chút sinh khí.

Vừa rồi nàng cũng nhận sai, không biết hiện tại Cố Lan Tức phát điên cái gì, nói nàng xem vào việc của người khác, chọc thêm cho hắn một cái phiền toái lớn.

Nếu như người khác nói với nàng như vậy, nói không chừng nàng sẽ còn cảm thấy đuối lý nói lời xin lỗi, chỉ là thời điểm đối mặt với Cố Lan Tức nàng sẽ đột nhiên trở nên đặc biệt kiều khí [ dễ nổi giận], vừa nghe Cố Lan Tức trách cứ mình, trong lòng bừng bừng bốc lên một ngọn nửa.

Nàng biết bản thân sai rồi, trong lòng mắng Cố Lan Tức một câu nam nhân đều là đại móng heo rồi vẫn mạnh miệng như cũ :” Ngài yên tâm, họa ta tự mình gây ra, ta tự mình giải quyết, ta cũng không trông cậy vào ngài giúp ta.”

Một bữa cơm tan rã trong không vui.

Quả thực có thể nói là ăn không biết mùi vị gì.

Bất đông cùng bộ dáng hứng thú dào dạt lúc tới đây, lộ trình trở về qua ba con phố, vậy mà Cố Lan Tức gọi một chiếc xe ngựa, sau khi lên xe hắn liền nhắm mắt lại chợp mắt, khôi phục bộ dáng cao lãnh lúc trước.

Nhìn dáng vẻ này của Cố Lan Tức, Vân Ngạo Tuyết mới cảm thấy đây mới là hắn.

“ Thương thế của ngươi thế nào?”

Hình như sau khi từ biệt ở ốc trúc lần trước, hai người cũng chưa từng gặp mặt, nhưng khi tái kiến cũng không có cảm giác xa lạ, Vân Ngạo Tuyết quá rõ ràng tình trạng thân thể của hắn, cho nên lần này đến trấn Thanh Khê lại gặp hắn mới có chút cảm thấy ngoài ý muốn.

“Vẫn ổn.” Hai chữ đơn giản, đã đem nàng đuổi đi rồi.

Vân Ngạo Tuyết mở miệng trước vốn dĩ chính là có ý giải hòa, nhưng căn bản nhìn hắn giống như không hề cảm kích.



Vân Ngạo Tuyết không tiếng động vung một quyền lên với hắn, vừa đúng lúc Cố Lan Tức mở mắt,” Nàng định nói như thế nào? Có cần ta giúp nàng hay không?"

Cái gia hỏa mạnh miệng nhưng mềm lòng này.

Trong lòng Vân Ngạo Tuyết dễ chịu hơn một chút.

Để hắn đi nói mới là đem Mục Âm Âm đẩy vào con đường chết, nhìn lời nói vừa rồi của hắn thiếu chút nữa làm mình tức chết, nàng ngẫm lại vẫn nên tự mình đi khuyên giải tương đối tốt, liền lắc lắc đầu.

Cố Lan Tức cũng không kiên trì,” Chờ dừng ở đầu phố phía trước nàng đi xuống, còn cái lệnh bài này nàng cầm lấy, nói với người Mục gia, bảo bọn họ đối đãi với Mục Âm Âm cho tốt, bổn vương tạm thời còn chưa có ý định lấy vợ.”

Cố Lan Tức tùy tay ném, liền đem ngọc bội trên người chuẩn xác ném vào trong lòng ngực nàng.

Vân Ngạo Tuyết đột nhiên phát hiện mình vừa tiếp nhận một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới sự tình trở nên khó giải quyết như vậy, nhưng cũng khổng thể bắt ép Cố Lan Tức cưới người ta đi?

-------

Cố Lan Tức chính là lấy tiến làm lùi, đem cục diễn rối rắm ném cho nàng, nàng thốt ra một câu nói dối, nói là nữa quản gia của vương phủ, hiện tại thì hay rồi, quả thực chính là khổ mà không nói nên lời.

“ Nếu như ta không có tới, có phải lúc ấy ngài liền cự hôn hay không?”

Vân Ngạo Tuyết lắm miệng hỏi một câu.

“ Vốn dĩ ta muốn nói chuyện này cùng Mục hầu gia, thấy nàng tới lúc sau ta quên mất.”

Là giận quên mất.

Cố Lan Tức bồi thêm một câu trong lòng.

Không biết là nha đầu này khờ thật hay là giả ngốc, sự tình của chính mình còn chưa làm minh bạch, vậy mà đã thu xếp đến hôn sự của hắn, nếu không phải... Cố Lan Tức lạnh lạnh nhìn Vân Ngạo Tuyết rũ mắt cau mày, thở ra một hơi thật dài.

Bỏ đi, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện khác, chuyện này giao cho nàng xử lí cũng coi như cho nàng một cái giáo huấn nhỏ, để nàng phát triển trí nhớ, hiểu cho rõ chuyện của người khác bớt nhúng tay.



Cố Lan Tức luôn luôn là một người giữ lời hứa, nói đi liền đi thật, hắn đem Vân Ngạo Tuyết thả ở cửa Mục phủ, sau đó ngay cả câu tái kiến cũng không nói, trực tiếp giục ngựa mà đi, để lại cát bụt đầy đất cùng một cái bóng dáng tiêu sái, trong giây lát đã không thấy tung tích tăm hơi.

Vân Ngạo Tuyết đứng ở cửa Mục phủ một hồi lâu, dùng sức nắm chặt ngọc bội trong tay, hít sâu một hơi, nhấc chân vào cửa.

----

Hầu phủ gả nữ nhi, vốn chính là chuyện vui lớn.

Chỉ là động tĩnh của Mục gia lại không lớn, chỉ treo đèn l*иg lụa đỏ vào ngày hôn lễ, ngay cả ngự tứ kim biển cũng không lau, bọn người hầu nên làm gì thì làm cái đó, không có một chút không khí vui mừng xuất giá. [ ngư tứ kim biển- biển bốn chữ vàng vua ban]

ở Đại Yến Quốc, tập tục gả cưới bình thường đều là buổi tối, ngày hôm qua sai khi từ chính sảnh trở về, Mục Âm Âm vẫn luôn đóng chặt cửa phòng, đem bản thân nhốt ở trong tú lâu, ngoại trừ Vân Ngạo Tuyết, ai cũng không gặp.

Bên trong thỉnh thoảng truyền đến động tĩnh, người hầu đi ngang qua tuy sắc mặt tràn đầy nghi hoặc, nhưng ai cũng không dám hỏi nhiều.

Mà chủ mẫu Mục phủ Ninh nương sửa lại tác phong người đàn bà đanh đá ngày xưa, đến bây giờ bà ta vẫn chưa lộ diện, toàn bộ Mục phủ lộ ta một bộ an tĩnh quỷ dị.

Chờ đến mặt trờ khuất hẳn sau phía tây, cửa lớn Vọng Nguyệt Lâu mới bị Mục Âm Âm mở ra.

Vừa thấy Mục Âm Âm ra ngoài, nha hoàn Đại Thanh gấp đến không chờ được, “ Tiểu thư người cuối cùng cũng mở cửa,, hôm nay là ngày người xuất giá, người quần áo không đổi trang điểm không dùng, nhưng cũng đừng làm lỡ giờ lành.”

Mục Âm Âm lại nhìn xung quanh khắp nơi.” Tuyết tỷ tỷ đâu?”

Vân Ngạo Tuyết trước khi ra cửa có tới tìm nàng, nói bản thân đi có chút chuyện sẽ về, Mục Âm Âm không nghĩ tới nàng ấy lại là nữ quản gia trong phủ Vương gia, nàng đối với Vương gia vừa gặp đã thương, sớm đã không còn ý niệm đào hôn, thậm chí hiện tại còn hồi tưởng đến phong tư hơn người của Vương gia, chỉ muốn thời gian trôi nhanh một chút, nàng có chút gấp không chờ nổi muốn thành thân.

Sự tình phát sinh lúc ban ngày đến bây giờ Mục Âm Âm vẫn chưa tiêu hóa hết, nàng trốn mối hôn sụ này lại gặp phải chính chủ, phần gặp gỡ này đúng là có một không hai.

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, bộ dáng Tuyết tỷ tỷ nhìn thấy Trấn Nam Vương có vẻ như rất giật mình, trong lòng Mục Âm Âm hỗn độn, không biết nên làm thế nào cho phải.

Hôm nay nàng gặp được Trấn Nam Vương mới phát hiện hắn phong trần tuấn lãng như thế, quả thực thế gian hiếm có, có nam nhân như vậy để cho nàng gặp phải, quả nhiên là ông trời có mắt.

“ Tuyết cô nương còn đang ở sảnh ngoài nói chuyện với hầu gia, một lát nữa sẽ quay lại đây.”

Nghe vậy Mục Âm Âm mới coi như yên tâm, nhẹ nhàng gật đầu,” Trong phủ này, sợ là chỉ có một mình ngươi lo lắng ta sẽ trễ giờ lành, vào đi, thay ta trang điểm.”

Đại Thanh sửng số, nàng không nghĩ tới tiểu thư vậy mà lại chủ động.
« Chương TrướcChương Tiếp »