Vân Ngạo Tuyết thiếu chút nữa lảo đảo một cái đứng không vững, ai? Trấn Nam Vương? Là cái người nàng nhận thức Trấn Nam Vương Cố Lan Tức kia sao?
Nàng kia đột nhiên bị chọc đến chuyện thương tâm, càng nói càng chua xót, nước mắt tràn đầy hốc mắt, mềm yếu nhìn thấy mà thương, “Thế nhân đều biết Trấn Nam Vương tuy rằng kiêu dũng thiện chiến, chỉ là tạo sát nghiệt quá nhiều, phàm là nữ tử đã gả qua đều sống không quá nửa năm, mẹ kế nhìn ta không vừa mắt đã lâu, vừa lúc muốn nhân cơ hội này diệt trừ nô gia.”
Lời này nói cũng không sai, chẳng qua Vân Ngạo Tuyết vẫn có chút hoài nghi, “Nữ tử gả chồng không phải đều nghe lệnh của cha mẹ nghe lời người mai mối sao, thái độ của ngươi kiên quyết cự tuyệt như vậy, chỉ sợ không hẳn chỉ là vì lời đồn khắc thê này đi?”
Này vốn là vừa hỏi vừa thử, không nghĩ tới nàng kia đầu tiên là sửng sốt một cái chớp mắt, trên mặt đột nhiên dâng lên hai đóa đỏ ửng, nhưng ngay sau đó, nước mắt lại tuôn rơi, khóc càng thảm hại hơn.
“Cô nương thông tuệ, nô gia thật là cái gì cũng không thể gạt được cô nương, nô gia vốn dĩ đã có người lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua chàng ấy lúc này vẫn là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, mẹ kế liền sai đám hộ viện đó tùy tiện tìm cái cớ, đem thư sinh đánh đến bán sống bán chết chạy về nông thôn, không cho chúng ta gặp mặt, đáng tiếc thư sinh kia mệnh khổ, sau khi trở về không bao lâu liền nhiễm ôn dịch, âm dương cách biệt với nô gia.”
Nếu nàng nói chính là sự thật, vậy cũng thật đúng là một cái chuyện xưa thê thảm.
Nói như thế nào nhỉ, hạnh phúc chung thì ai cũng có, người bất hạnh thì vẫn chịu bất hạnh riêng.
Đột nhiên Vân Ngạo Tuyết cũng cảm thấy thân thế của cô nương này cùng chủ nhân phó thân mình của nàng có chút tương tự, đều là phụ thân tục huyền[ lấy vợ khác], cưới một cái nữ nhân độc ác, hại nhi nữ của chủ mẫu ban đầu.
Vân Ngạo Tuyết nhìn nàng kia, lại xác nhận một lần, “Tĩnh Viễn Hầu Mục Cảnh Ngưỡng là phụ thân của ngươi?”
“Đúng vậy.”
Mục Cảnh Ngưỡng, cũng giống như Trấn Nam Vương, là một truyền kỳ.
Hắn ta kiêu dũng thiện chiến là một, sự tích càng truyền kỳ hơn chính là hắn ta một thân cao không đủ năm thước, lại là vị tướng tàn nhẫn khó gặp, ở sa trường gϊếŧ ra một đường máu, sau đó ở một lần chiến dịch cực kỳ bi thảm chiến dịch, hắn bị người chém đứt một cánh tay.
Sau chận chiến kia cũng làm hắn công thành danh toại, không chỉ nhận được ngợi khen của bệ hạ, lại còn được phong vương hầu, bị phái tới trấn thủ trấn Lạc Mã.
Chính là từ đó về sau Mục Cảnh Ngưỡng có một cái cổ quái, chính là tìm thê thϊếp đều không cho phép cao hơn so với hắn ta.
Hơn nữa nhi nữ thê thϊếp sinh ra nếu như so với ông ta cao hơn, Mục Cảnh Ngưỡng liền vô cùng không thích bọn họ.
Mục Âm Âm chính là một trong số đó.
Nàng da trắng xinh đẹp chân dài, bộ dạng cùng chiều cao đều giống với mẹ đẻ của nàng, rõ ràng là cái mỹ nhân phôi, lại ở trong phủ chịu người ghẻ lạnh khi dễ
Mà mụ mẹ kế lùn như bí đao, lại càng không chút sợ hãi, hận không thể đem nàng bán vào kỹ viện.
Nàng thật sự là không chịu nổi mới trốn thoát.
Bí đao lùn lại vẫn không định buông tha nàng, phái đám tay chân muốn bắt nàng về bàn giao đến trước mặt Mục Cảnh Ngưỡng để hắn xử trí, nếu không phải gặp được Vân Ngạo Tuyết, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.
“Ý tứ của Mục cô nương là muốn chạy trốn?”
Thực ra không phải Vân Ngạo Tuyết không muốn giúp nàng, mà là hiện tại nếu như nói muốn chạy trốn, loại khả này năng tính ra cực kỳ bé nhỏ.
Trước không nói Tĩnh Viễn Hầu đã cắm rễ ở đây, nơi nơi đều là tai mắt, cho dù có thể may mắn chạy đi, nàng ta là một nữ tử nhu nhược có thể đi chỗ nào?
Lại lui một vạn bước mà nói, tốt xấu gì nàng cũng từng gặp qua Trấn Nam Vương Cố Lan Tức vài lần, cũng giống như nàng đều là người thanh danh không tốt, người này kỳ thật cũng không tệ lắm, nếu như nữ tử này gả cho hắn, nói không chừng lại là một chỗ tốt để yên thân.
Nghĩ đến đây trong lòng Vân Ngạo Tuyết đột nhiên có chủ ý.
“Mục cô nương, nếu ngươi tin ta, thật ra ta có một cái phương pháp…”
Thời điểm Mục Âm Âm chạy đến đây vô cùng hoảng loạn, vốn chính là dựa vào cái cớ quá mót chạy trốn từ kiệu hoa, trên người cái gì cũng không cầm, lúc này Vân Ngạo Tuyết nói nguyện ý giúp nàng, nàng cầu mà không được, đương nhiên gật đầu cuống quít đồng ý không ngừng.
Vân Ngạo Tuyết lại nói, “Ngươi đừng vội đáp ứng ta, chuyện kế tiếp ta muốn nói, ngươi phải cẩn thận suy xét rõ ràng.”
“Cô nương xem như ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, có nói cái gì cứ nói đừng ngại.”
Được đến lời khẳng định của nàng, Vân Ngạo Tuyết mới nói, “Nếu ta là ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn trở về.”
“Trở về? Trở về chính là một con đường chết, ta tình nguyện đâm đầu chết, cũng không muốn chịu nhục nhã như vậy.” Mục Âm Âm cảm xúc phi thường kích động.
Vân Ngạo Tuyết liền biết nàng sẽ có phản ứng này, “Mục cô nương trước tiên ngươi đừng kích động, để ta đem lời nói hết, ban đầu Trấn Nam Vương cưới thê tử sống không quá nửa năm khẳng định có nội tình, bởi vì lúc ấy Yến quốc chiến sự nổi lên bốn phía, căn bản là không yên ổn, rất nhiều đồn đại nghe nhầm đồn bậy ảnh hưởng tới sĩ khí cũng không phải không có, hiện giờ Trấn Nam Vương ở kinh thành, nếu như ngươi gả qua đó, nếu thật sự không thích hắn, có thể hòa li, biện pháp rất nhiều, không cần thiết nhất định phải đi đế đường chết.”
“Còn có, ngươi phải nhớ kỹ một chút, ở thời điểm chính ngươi không có đủ năng lực chống lại bọn họ, thỏa hiệp mới là đường ra duy nhất, ít nhất còn có thể bảo toàn tánh mạng.”
Tình huống này với chuyện Vân Quân Niên đem nàng đưa cho Cố Phi Trì khiến nàng bạo tẩu lúc trước không giống nhau, nàng cũng có đủ năng lực tự bảo vệ mình ở Vân gia, biết rõ Vân Quân Niên dù có cản tay quá nhiều sẽ không dễ dàng dám động vào nàng, mà Mục Âm Âm thì không giống, nàng ta chỉ là một tiểu thư hầu phủ ngay cả nơi sống cũng không thể đảm bảo, nếu như tin tức nàng ta đào tẩu đệ lộ ra tiếng gió, dựa theo tính tình của Tĩnh Viễn Hầu, nói không chừng thật sự sẽ đi đến tuyệt lộ.
Đến lúc đó hy vọng sống duy nhất của Mục Âm Âm cũng không còn.
Việc cấp bách chính là làm Mục Âm Âm nhanh chóng trở về nhận sai, giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt .
Vân Ngạo Tuyết khuyên người thật đúng là một tay lão luyện, dăm ba câu đã ổn định được Mục Âm Âm.
Thấy nàng không nói nữa, biết khuyên bảo của mình hữu hiệu, liền rèn sắt khi còn nóng, “Đi thôi, ta đưa ngươi trở về.”
Nha hoàn Tuệ Nhi vẫn luôn đi theo phía sau tiểu thư, nàng trước nay không nghĩ tới đại tiểu thư lại thông minh như vậy, lời nói phân tích lợi hại sắc bén quyết đoán, thực sự có vài phần khí phách nhϊếp người.
Tuệ Nhi thật sự cảm thấy đại tiểu thư thay đổi, đã hoàn toàn có phong tư dáng vẻ đích nữ phủ nên có, làm nhân tâm phục khẩu phục.
Tĩnh Viễn Hầu phủ ở đầu phố trấn Lạc Mã, trước cửa hai con sư tử đá to lớn nghênh phố há mồm, tạo hình sinh động như thật, làm người không dám nhìn gần.
Mục Âm Âm chân cẳng có chút nhũn ra.
Thời điểm nàng đào tẩu đã cố gắng gom đủ dũng khí, hiện giờ lại trở về, giống như bong cao su bị xì hơi, rốt cuộc cũng không còn quả quyết như lúc trước.
Vân Ngạo Tuyết biết nàng suy nghĩ cái gì, tiến lên dắt lấy tay nàng.
Lòng bàn tay ôn nhuận của nàng truyền đến nhiệt độ, làm bàn tay Mục Âm Âm ấm hơn chút, Mục Âm Âm một lần nữa lấy hết can đảm, thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh hướng phía trước đi đến.
Thời điểm đi đến cửa chính, ba người đột nhiên cảm thấy không thích hợp.