Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 131: Lý Do Khó Nói

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng ngưng thần nhìn một lát, lại lần nữa trở lại phòng trong, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, ngữ khí nặng nề, “Tiểu Chính, bệnh của ngươi đại khái chính là do ăn thịt ốc này mà ra, ngươi có thể tỉnh lại không có nghĩa là đã ổn, thứ này bất kể là gia cầm hay người cũng không thể ăn nữa, ta đem phương thuốc để lại cho ngươi, ngươi uống trước mấy thang thử xem xem, qua mấy ngày nữa ta lại đổi dược.”

Người đã tỉnh lại, chỉ là bệnh còn chưa hoàn toàn trị tận gốc.

Phó thúc có chút khó hiểu, “Đại tiểu thư, ngài biết tiểu Chính rốt cuộc là bệnh gì?”

Nàng đương nhiên biết!

“Sở dĩ tiểu Chính hôn mê bất tỉnh, là bởi vì hắn ăn phải thịt ốc heo này, vừa rồi máu hắn hộc ra thúc cũng thấy, biến thành màu đen tanh hôi, bên trong còn có huyết trùng mấp máy, kia đều là ấu trùng bên trong thịt ốc heo sinh trưởng mà thành, ta không biết bên trong tiểu Chính đích xác còn bao nhiêu, nhưng thứ này không thể tiếp tục ăn, lại ăn, Đại La Kim Tiên tái thế cũng không cứu được hắn.”

Thịt trùng bị đốt cháy vừa rồi, đó là những ấu trùng ký sinh trong thịt ốc sinh trưởng thành.

Thay vì nói là cổ trùng, chi bằng nói là ký sinh trùng thì thoả đáng hơn chút, bởi vì trứng trùng này thông qua nhiều con đường mà kí sinh trong cơ thể người, trải qua lưu thông máu, chui vào đại não, cuối cùng thuốc và kim châm cứu không còn hiệu nghiệm.

Trong cơ thể Tiểu Chính đã lớn lên thành trùng, cho nên thân thể hắn mới có thể càng ngày càng suy yếu, vừa vặn Trấn Thanh Khê bên cạnh lại xảy ra ôn dịch, mấy tên đại phu chân đất đến đây khám liền coi bệnh trạng của hắn như ôn dịch.

Hiện tại Vân Ngạo Tuyết cũng không dám bảo đảm có thể đem trứng cùng trung trong cơ thể hắn đều thanh trừ ra ngoài, nếu như ở hiện đại, còn có thể mượn dùng máy móc công nghệ cao làm phẫu thuật can thiệp xử lí, chỉ là ở thời đại này, toàn dựa vào y thuật của bản thân, dùng phương pháp dân gian đuổi trùng.

Nhiệm vụ này không phải gian khổ bình thường.

Hôm nay thúc giục trùng ra khỏi cơ thể , mới là bước đầu tiên chữa khỏi chứng bệnh của hắn, kế tiếp như thế nào, ai cũng không dám bảo đảm.

Mục đích của Vân Ngạo Tuyết, chính là đi chợ tìm được một mặt dược liệu nơi này không có, hai bút cùng vẽ đem bệnh của tiểu Chính chữa khỏi.

Cũng may dược liệu nàng muốn tìm tuy rằng khó kiếm, nhưng chỉ cần có bạc vẫn là có thể mua được, việc này không nên chậm trễ, Vân Ngạo Tuyết mang theo bạc vụn còn sót lại trên người mướn một chiếc xe ngựa, mang theo Tuệ Nhi ra roi thúc ngựa trở về.



Thời điểm buổi trưa, Vân Ngạo Tuyết lại về tới thôn Thanh Khê, Vân Ngạo Tuyết quen cửa quen nẻo trực tiếp đi tới chỗ Phó thúc, trải qua trị liệu của nàng lúc trước, khí sắc của tiểu Chính thoạt nhìn khá hơn nhiều, bụng sưng to cũng tiêu tán đi không ít.

Vân Ngạo Tuyết lấy ra phiến lá cây đặt trước mặt tiểu Chính, “Đem nó nhai thành mảnh vụn sau đó uống hết cùng chén dược này đi.”

Tiểu Chính nhìn lá cây màu vàng như nến, cái gì cũng không hỏi, không chút do dự mà ăn xuống.

“Đại tiểu thư, lần này không cần trói tiểu Chính lại sao?” Trường hợp dọa người ngày hôm qua Phó thúc đã kiến thức qua, sợ chờ lát nữa tiểu Chính không chống đỡ được, Vân Ngạo Tuyết nghĩ nghĩ vẫn là phủ quyết, “Tiểu Chính, kế tiếp phải dựa vào chính ngươi, nhớ kỹ, đau hơn nữa cũng phải chịu đựng, qua được cửa này, ngươi mới có thể chân chính tốt hơn.”

“Được.”

Dược hiệu rất nhanh đã phát tác.

Lúc này Phó thúc mới hiểu được ý tứ bên trong lời nói của đại tiểu thư, Tiểu Chính đang thống khổ quay cuồng, thân thể gầy trơ cả xương vặn thành độ cong không thể tưởng tượng, toàn thân bắt đầu co rút, mạch máu mạch lạc nổi lên, nhìn như vậy có chỗ nào giống như đang chữa bệnh, ngược lại như là đang ở trong luyện ngục chịu núi đao biển lửa lăng trì dày vò.

“Mau xem, đó là cái gì?”

Ngón tay Phó thúc run rẩy, theo phương hướng ông ta chỉ vào Vân Ngạo Tuyết thấy trước ngực tiểu Chính nhô lên một cái bọc lớn!

“Đừng nhúc nhích, Tiểu Chính hắn phun.”

Vân Ngạo Tuyết biết dược hiệu của Khê Hoàng Diệp bắt đầu co tác dụng, nàng cố kỵ tình trạng thân thể tiểu Chính, dược hiệu của một mảnh lá cây cũng đủ, nếu đa dụng dược hiệu mãnh liệt ngược lại sẽ làm cho thân thể gầy yếu của Tiểu Chính không thể chịu nổi mà phản tác dụng.

Rốt cuộc tiểu Chính sau khi ở trên giường thống khổ quay cuồng mấy mươi lần, ‘ ọe ’ đến một tiếng, lại hộc ra mấy mồm máu tươi to.

“Tiểu thư ngươi xem đó là cái gì?” Ngón tay của Tuệ Nhi run lên, rốt cuộc nhịn không được, lại theo đó mà phun ra .



Vân Ngạo Tuyết cũng phát hiện, chẳng qua lúc nàng ở kiếp trước làm bác sĩ chuyên nghiên cứu khoa học tình huống ghê gớm gấp trăm lần như thế này cũng đã gặp qua, thấy nhiều nên cũng không thấy có gì quá kỳ quái ghê tởm, nàng không đổi thần sắc đi qua, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải khép lại, khéo léo kẹp mọt cái, tiểu Chính há lớn miệng, tùy ý để Vân Ngạo Tuyết từ trong cổ họng hắn lôi ra một con sâu to bằng ngón tay trẻ con toàn thân trong suốt chỉ nhìn thấy một sợi tơ máu.

Loại vật thể không giống rắn rết không giống sâu bọ này lần đầu tiên mấy người Phó thúc nhìn thấy, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, không dám dời đi mảy may, sâu trùng trong suốt quấn quanh ngón tay nàng, vẫn luôn rúc xuống da người, không thể nghi ngờ, đây hẳn chính là mẫu trùng.

Buổi sáng hắn phun nhổ ra một đống ấu trùng mấp máy chính là do con mẫu trùng này sinh sản ra.

“Về sau không được ăn những thứ còn sống..” Vân Ngạo Tuyết thành thạo đập chết mẫu trùng, ném vào chậu than thiêu hủy, quay người lại thấy biểu tình đau khổ của Phó Thúc, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy Phó thúc, có chuyện muốn nói?”

Phó Hàn há miệng vài lần, vẫn không nói ra được.

Bộ dáng ấp a ấp úng của lão, Vân Ngạo Tuyết cũng có đủ kiên nhẫn chờ lão nói xong, sau một lúc lâu Phó thúc chung quy cũng thu hết can đảm, “Đại tiểu thư, lão nô nghe nói trấn Thanh Khê gần đây không yên ổn, ngài vạn sự cẩn thận.”

Vân Ngạo Tuyết hơi hơi mỉm cười, “Ta biết, cảm ơn Phó thúc, đi thôi.”

Trên đường trở về, Tuệ Nhi chạy chậm đuổi kịp, “Tiểu thư, Phó thúc rõ ràng có vấn đề, hơn nữa giống như còn gạt chúng ta cái gì, vì sao ngài còn liều mạng cứu con lão ta như vậy, làm như vậy đáng giá sao?”

Lại một cọc tâm sự, bước chân của Vân Ngạo Tuyết cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nàng một chân đá bay đá cuội ven đường, đá cuội bắn lên vài lần, ùng ục vài cái lăn đến thâm sơn cùng cốc, nàng lúc này mới thở dài ra một hơi, “Sao lại không đáng? Phó thúc đã nói cho ta vạn sự cẩn thận a, làm chuyện tốt, ông trời nhất định mở mắt.”

Biết trong lòng Tuệ Nhi không phục, Vân Ngạo Tuyết nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, “Được rồi, ta biết đúng mực, câu cửa miệng nói cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, sắc trời còn sớm, chúng ta lại đi ngắt chút dược đi.”

Thôn Thanh Khê nằm ở chỗ hẻo lánh, nhưng là cũng may con đường còn tính bình thản, dọc theo đường đi Vân Ngạo Tuyết dựa vào một đôi tuệ nhãn cũng tìm được không ít thảo dược, đưa đến trên chợ có lẽ cũng bán được cái giá tốt.

Đương nhiên nàng không thiếu bạc, chỉ là lúc ra cửa các nàng không suy xét một vấn đề, đó chính là ngân phiếu mang theo quá mức lớn, đều là ngàn lượng vạn lượng, lấy số ngân phiếu lớn như vậy đi mua thảo dược, chẳng phải là càng thêm dẫn người chú ý?
« Chương TrướcChương Tiếp »