Chương 128: Cáo Già

Đương nhiên bằng chứng có thể có cho ý tưởng của nàng chính là vừa rồi nàng còn phát hiện, ngay cả loài rết thích ẩm ướt cũng còn trốn tránh tiểu Chính, giống như là có thứ gì khắc chế nó, phải biết rằng động vật cũng rất có linh tính, còn có tính cảnh giác với nguy hiểm cao hơn cả con người, nàng rất hoài nghi rốt cuộc là thứ gì có thể làm cho một trong Ngũ Độc chi trùng nhìn thấy cũng phải tránh xa.

Ngay khi Vân Ngạo Tuyết đang đi vòng quanh núi để tìm dược, thì ở một gian phòng trong quán trà buôn bán ảm đạm tại trấn Thanh Khê, có hai người nam nhân đang ở cùng một gian dùng rèm vải ngăn cách nội thất đánh cờ.

Nơi này là một căn phòng nhỏ thanh tịnh, bày biện bên trong cũng cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, hai chiếc ghế nhỏ, đưa mắt nhìn lại sạch sẽ đến không có một tia bụi bặm, bên trên mặt tường dựa vào bên trong giường viết nghiêm chỉnh hàng chữ trắng trên nền đen Bàn Nhược kinh văn, bàn thờ Phật bên trong khói nhẹ vấn vít, nước sôi cuồn cuộn cạnh lò trà, nắp ấm trà cái bị khí nóng thổi loảng xoảng rung động.

Trên bàn cờ quân cờ trắng đen cũng đang chém gϊếŧ thảm thiết, vừa lơ đãng là thua hết cả bàn cờ.

“Nghe nói ngươi lại đem sổ con đã đệ lên lấy về?” Ngón tay khô gầy như que củi, giữa ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một quân đen, lão đã tìm được một chỗ đẹp, hạ tay xuống dưới, quân đen ổn định vững chắc cắt đứt đường ra cuối cùng của quân trắng.

Cờ nhìn như là hạ không chút để ý, lời nhìn cũng nhìn như là hỏi không chút để ý.

Tầm mắt hướng lên trên, người mở miệng nói chuyện, rõ ràng là một vị hoa thượng đầu trọc.

Mặc cho ai cũng không thể ngờ được, Nguyên Hoằng đại sư tuyên bố với bên ngoài vân du tứ hải, thế nhưng lại xuất hiện ở một nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, cùng ông ấy đánh cờ không phải người khác, đúng là mấy ngày hôm trước phụng hoàng mệnh mà đến Cửu vương gia Cố Phi Trì.

Hai người đánh cờ, không đến thời điểm cuối cùng hươu chết về tay ai rất khó nói.

Cũng đã bị buộc đến tuyệt lộ, Cố Phi Trì giống như một chút cũng không hoảng hốt.

Mặc cho Nguyên Hoằng đại sư cho là nắm chắc thắng lợi, hắn vẫn như cũ ngưng thần tự hỏi, đối với lời ông ấy nói ngoảnh mặt làm ngơ, sau một lúc lâu, cờ trắng trong tay vậy mà lại đặt ở phía sau quân đen Nguyên Hoằng vừa hạ cách ba bước.



Đây là tử cục!

Còn không đợi Nguyên Hoằng nói chuyện, Cố Phi Trì lại liên tiếp ăn của ông ta sáu quân cờ đen, kết cục rõ ràng là phải chết, không ngờ lại khởi tử hồi sinh.

Một quân trắng của hắn thế nhưng có thể đem cục diện hoàn hảo của Nguyên Hoằng đánh đến quân lính tan tác, Nguyên Hoằng không nghĩ tới mấy tháng không thấy, cờ kỹ của Cố Phi Trì thế nhưng đã tinh tiến đến trình độ như vậy.

“Ngươi thua.”

Một quân cờ trắng cuối cùng đặt xuống, Cố Phi Trì cười như không cười, cầm ngọc cốt phiến làm bộ làm tịch quạt gió.

Nguyên Hoằng đánh cuộc chịu thua, chắp tay trước ngực, “A di đà phật, Cửu vương gia cờ nghệ tinh vi, Nguyên Hoằng hổ thẹn không bằng, kẻ sĩ ba ngày không gặp, đúng thật là lau mắt mà nhìn.” [ kẻ sĩ ba ngày không gặp - ẩn dụ, ngay cả khi không gặp nhau trong nhiều ngày, nhưng người khác đã tiến bộ, tức là bạn không còn có thể nhìn mọi người bằng con mắt cũ - theo baidu]

Hai người cũng vừa là thầy vừa là bạn, lấy cờ nghệ kết bạn, ba ván thắng hai Cố Phi Trì thực sự thắng được thật xinh đẹp.

“Thế sự như ván cờ mới, đại sư ngoại trừ chúc mừng mặt ngoài, thì không có gì muốn nói thêm sao?”

Rõ ràng thắng một ván, trên mặt Cố Phi Trì lại không có bao nhiêu vui mừng, ngược lại có chút hứng thú rã rời, hắn cầm cờ trắng còn thừa trong tay ném vào hộp cờ, lại đứng lên duỗi duỗi người, “Thật nhàm chán a! Mặc cho ta bức ép thế nào, ông đều chỉ thủ chứ không tấn công, hoặc là tựa như vừa rồi cố ý đi một bước bại ba bước chịu thua bởi ta, thật đúng là coi mình trở thành lão hòa thượng xuất thế không vướng bận.”

Nếu như người bình thường bị mắng lão hòa thượng, hoặc nhiều hoặc ít trong lòng sẽ có chút không không vui.

Nhưng nhìn bộ dáng bảo tướng trang nghiêm của vị Nguyên Hoằng đại sư này, như là căn bản là không đem lời Cố Phi Trì nói để ở trong lòng, lại một tay đặt ở dưới hàm, bắt đầu nói, “A di đà phật, người xuất gia hẳn là tĩnh tâm, cờ nghệ vốn chỉ là để luận bàn, vô luận thắng bại, kết quả bình thản ung dung cũng liền thôi, ngay cả Vương gia cũng nói, thế sự như ván cờ mới ( gốc-cục cục tân), chuyện thế gian thì sao có thể tính được hết? Tất cả đều tùy duyên.”

[ Cục cục tân -Mọi chuyện trên đời khó lường như nước cờ trên bàn cờ, thắng thua không quan trọng, vì có thể mở lại một ván đấu (ván mới).]



Một phen lời nói không thể hiểu được của ông ta đột nhiên làm ánh mắt Cố Phi Trì lóe sáng, tiếp theo lại rất nhanh khôi phục bình thường, cười ha ha, “Cái gọi là Kim Cương trừng mắt, Bồ Tát rũ mi, hiện giờ Nguyên Hoằng đại sư càng ngày càng có Phật tướng, nhập Phật môn thật đúng là chuyện cũ năm xưa trước kia, xem ra đã ngộ ra duyên pháp, tùy tâm tùy tính, tại hạ bội phục.”

[ Kim Cương trừng mắt, Bồ Tát rũ mi - (金剛怒目菩薩低眉) Kim cương trợn mắt, hình dung cái uy thế của người, đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác. Còn Bồ tát rũ mi nghĩa là Bồ tát lim dim đôi mắt, miêu tả vẻ hiền từ của người để nhϊếp hóa người thiện lương. Theo phatgiao.org.vn]

Lời này nói ra còn có chút ý vị châm chọc.

Đáng tiếc Nguyên Hoằng nghe được lời này lại ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, bộ dáng cùng vừa rồi cũng không có chút khác biệt, “Vương gia, trong kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, người vẫn luôn luôn mặc kệ sự đời như ngài cũng tới, nghĩ đến cũng không phải chỉ cần tới tìm bần tăng chơi cờ đi?”

Tính chuẩn xác thì Nguyên Hoằng đại sư cũng đã gần mười năm không có ở kinh thành, nhưng tục ngữ nói chí phải, ông ta tuy rằng không ở giang hồ, nhưng giang hồ vẫn luôn có truyền thuyết của ông ta, rõ ràng ông ta đã rút hết tất cả không còn một mảnh, ra xa ngoài ngàn dặm, lại như cũ biết bói toán, đối với thế cục trong kinh rõ như lòng bàn tay, ngay cả Cố Phi Trì dâng lên sổ con cho bệ hạ rồi lại rút về cái việc nhỏ bí ẩn như vậy ông ta cũng có thể biết rõ ràng, thực sự làm người không dám khinh thường.

Bỗng chốc nghe thấy ông ta nói thẳng vào chủ đề như thế, Cố Phi Trì ngược lại có chút không quen, chẳng qua hắn cũng chỉ là hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó lại cười ha ha, “Ngươi cái lão hòa thượng này, luôn miệng nói muốn xuất thế, ta xem ngươi căn bản là không rời đi được cái hồng trần cuồn cuộn này, thú vị, thú vị.”

Nguyên Hoằng đã quen lời châm chọc mỉa mai của hắn, lúc này đây tự nhiên cũng hồn nhiên không thèm để ý, thong thả ung dung dọn dẹp bàn cờ, đem lò trà đặt lên trên bàn, lại rót nước sôi vào trong ấm trà, sương mù màu bạc theo nước sôi châm trà mà chậm rãi tản ra khắp nơi, hương khí mờ mịt, sương mù quay cuồng, biểu tình của người đối diện cũng nhìn không rõ ràng cho lắm.

Cố Phi Trì vừa muốn bưng chén trà lên, lại bị Nguyên Hoằng một phen ngăn lại, thuận thế cầm lấy chén trà đặt ở phía trước mặt Cố Phi Trì, đem trà nóng ở trong đó đổ hết đi.

Giọng nói hơi khàn khàn nhưng hơi thở lại rất vững chắc, “Vương gia đừng vội, pha trà cũng cần chú ý phương pháp, chén trà nhỏ thứ nhất màu sắc nước trà ngâm ra quá mức nùng nhiệt, uống xong sau trong miệng sẽ có cảm giác chua xót [ đắng], cho nên lần ngâm trà đầu tiên bình thường sẽ không uống, mà là đổ đi.”

Công phu nói chuyện, Nguyên Hoằng đã một lần nữa pha xong một chén trà nhỏ, đây là trà mới lọc sau, ông ta đặt đến trước mặt Cố Phi Trì trước mặt, “Vương gia, uống trà đều uống ly thứ hai trước, trà mới đặc biệt như thế, bần tăng vẫn luôn rất kỳ quái, Vương gia nhìn cũng không giống như là người thiếu kiên nhẫn, hôm nay vì sao lại nóng nảy như vậy?”

Cố Phi Trì nghe vậy lộ ra một mạt cười khổ, “Hiện giờ còn có thể vững như Thái sơn tĩnh tâm phẩm trà, chỉ sợ cũng chỉ có đại sư ngươi.” Hắn nói xong liền nhấc lắp trà lên thổi thổi, đem nước trà uống một hơi cạn sạch rồi sau đó mới phun ra một ngụm trường khí, trong cười khổ mang theo bất đắc dĩ, “Bổn vương còn tưởng rằng Nguyên Hoằng đại sư mặc kệ bổn vương, hiện giờ vừa thấy, chẳng qua là bổn vương lo lắng nhiều.”