Chương 122: Đem Chủ Ý Đánh Lên Nàng

“Bệ hạ, lão thần trên có mẹ già 80, dưới có con thơ ba tuổi, cả nhà đều dựa vào một mình lão thần, lão thần cũng rất muốn vì Đại Yến đầu rơi máu chảy, nhưng thật sự là hữu tâm vô lực a…”

Bên này vừa dứt lời, bên kia lập tức lại có người nói ngay sau đó, “Bệ hạ vi thần tuổi tác cũng đã cao, đang muốn báo cáo bệ hạ cho thần về quê dưỡng lão vượt qua cuối đời, thật là không thể đảm đương trọng trách!”

“Vi thần chân có hàn tật thể lực không thể chống đỡ, không thể lặn lội đường xa, e sợ thất trách đại sự của bệ hạ …”

Có đủ các lý do.

Sắc mặt Yến Đế càng ngày càng khó coi, khi thái bình thịnh thế một đám ở trước mặt hắn biểu hiện giống như lập tức là có thể đấu tranh anh dũng, nhưng vừa đến thời điểm mấu chốt, lại giống như rùa đen rút đầu, Yến Đế tức giận đến đầu ngón tay phát run, “Trẫm nuôi các ngươi có ích lợi gì? Vừa đến thời khắc mấu chốt đều bỏ gánh!”

Đối mặt với chất vấn của bệ hạ, mấy người kia im như ve sầu mùa đông, đều cúi thấp đầu, ai cũng không không dám nói thêm nửa lời.

Vân Ngạo Tuyết ở một bên nhìn chỉ nghĩ cười.

Tục ngữ nói không sai, pháp không trách chúng, mấy lão cáo già này vậy mà cũng rất thông minh, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, thật đúng là cộng đồng cùng tiến cùng lùi, đều có lý do không đi, cho dù là bệ hạ có ý định trách phạt bọn họ cũng không thể nào xuống tay. [ pháp không trách chúng có nghĩa là dù một hành vi nào đó đáng bị pháp luật trừng trị nhưng nếu nhiều người cùng làm như vậy cũng không dễ bị trừng phạt ]

Vân Ngạo Tuyết nhìn thấu hết thảy, không tiếng động cười lạnh, mặt mày hơi cong, giảo hoạt trong hai mắt đều là nhìn thấu mọi chuyện.

Nàng bên này cười đến vui vẻ, không nghĩ tới Cố Lan Tức ở đối diện sớm đã đem nhất cử nhất động của nàng đều xem ở trong mắt.

Vân Ngạo Tuyết vẫn cứ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình xem, nhưng chờ đến khi nàng giương mắt muốn đi tìm lại phát hiện tầm mắt kia đột nhiên biến mất.

Nàng lúc lắc cái đầu, cảm thấy có thể là bản thân suy nghĩ nhiều, trong khánh điện này nhiều đầu người như vậy, sao có thể có người sẽ chú ý đến nàng.

Ba vị thái y không hẹn mà cùng chối từ, Yến Đế quở trách thì quở trách, chỉ là sự tình còn cần phải giải quyết, hắn cũng lâm thế lưỡng nan ,y thuật của mấy người này đích xác thực tinh vi, huống hồ tình huống bên ngoài ai cũng không hiểu biết, hơn nữa trong cung ngoài cung cũng không thể thiếu người, nếu đem tinh anh đều phái đi, vạn nhất trong cung đã xảy ra chuyện cũng không có thời gian lo liệu, đây đích xác cũng là cái vấn đề.

Không khí vừa rồi còn hoà thuận vui vẻ vui sướиɠ biến mất hầu như không còn, một đám đại thần phía dưới đều cúi đầu, sợ Yến Đế sẽ đem cái chuyện đáng sợ này đặt lên đầu bọn họ.

“Bệ hạ, thần đệ nguyện ý tự mình đi trấn Thanh Khê trước.”

Vậy mà Cố Phi Trì lại đứng dậy đúng lúc này.



Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên.

Những cái đầu cúi rũ cũng được nâng lên.

Ai cũng không nghĩ đến Cố Phi Trì thờ ơ với chuyện triều đình vậy mà sửa sang lại tính nết ngày xưa, chủ động ôm chuyện.

Hơn nữa sự tình lần này giống như không nhỏ.

Ngay cả Yến Đế cũng ngây ngẩn cả người, vừa rồi hắn thậm chí còn nghĩ để cho Cố Lan Tức xuống núi một lần nữa, cũng không nghĩ tới luôn luôn cà lơ phất phơ Cố Phi Trì sẽ chủ động xin ra trận, cho nên đến bây giờ Yến Đế vẫn cho rằng hắn đang nói giỡn, “Đệ?”

Đối mặt với biểu tình nghi hoặc của Yến Đế, Cố Phi Trì nhanh nhẹn đứng dậy, khom người bái yết một chút với Yến Đế, biểu tình thận trọng, “Thần đệ được bệ hạ nhiều năm phù hộ, đã được hưởng những ngày tháng tiêu dao tự tại, trước kia không biết hoàng huynh xử lý quốc sự khó xử như thế, vừa vặn thần đệ hiểu biết dược liệu, về phương diện dược lý thần đệ mấy năm nay cũng dưỡng chút người thể một mình đảm đương một phía, thần đệ mang theo bọn họ đi, vấn đề hẳn là không lớn.”

Thấy Yến Đế trầm ngâm không lên tiếng, hắn lại tiếp tục nói, “Huống hồ mấy năm nay thần đệ du lịch non sông gấm vóc Đại Yến của chúng ta, trấn Thanh Khê kia đệ cũng có ấn tượng, phủ doãn cũng là nơi thần đệ quen biết, vấn đề không lớn.”

Hắn nói nhẹ nhàng, người ở đây chỉ cần không ngốc, đều biết tình hình bệnh dịch cấp báo đưa tới khẳng định sẽ không đơn giản như thế, chỉ có cái tên Vương gia đầu óc đơn giản không sợ chết mới dám đơn thương độc mã ôm việc.

Yến Đế đồng dạng cũng ý thức được vấn đề này, cũng không có nóng lòng cho thấy thái độ của mình, ngược lại giương mắt nhìn về phía chúng thần tử đứng dưới đại điện.

Mắt hổ của hắn đảo qua, liền thấy Vân thừa tướng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim thản nhiên bất động.

Trong lòng vừa động, liền mở miệng nói, “Thừa tướng, ngươi có kiến nghị tốt gì cũng có thể tâu lên.”

Trong lòng Vân Quân Niên một lộp bộp, tức khắc có loại dự cảm không tốt.

Vừa rồi ông ta cố tình giảm bớt sự tồn tại của bản thân, bất đắc dĩ lại đứng đầu ở phía trước, loại chuyện này khắng định Yến Đế cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Bệ hạ điểm danh để ông ta nói, khẳng định là bởi vì không yên tâm để một mình Cửu vương gia đi, cũng may thời gian làm thừa tướng gần vua như gần hổ rình mồi cũng đã lâu, đối với động tác của bệ hạ quen thuộc như lòng bàn tay.

Thay vì bị đánh bị động, còn không bằng chủ động thừa nhận.



Vân Quân Niên suy nghĩ lẫn lộn, trong lòng cũng có chủ ý.

“Bệ hạ minh giám, lão thần đang muốn báo cáo cùng bệ hạ, nhiều năm trước bên người vi thần có được một phó hộ vệ rất được việc, sau khi kết thúc chiến sự liền từ quan quy ẩn ở trấn Thanh Khê, cuộc sống của hắn đơn giản, lúc trước lão thần ở Trấn Thanh Khê mua vài mẫu đất, mỗi tháng để hắn giúp lão thần trông coi, cũng coi như có chút việc làm, lần này tình hình bệnh dịch vừa vặn phát sinh ở nơi đó, nếu như Vương gia đi, hẳn là có thể có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Chờ Vân Quân Niên đem lời nói hết, sắc mặt của Yến Đế quả nhiên đẹp rất nhiều.

“Chỉ là như vậy cũng không ổn, hắn một thân một mình đi đến đó gióng trống khua chiêng quá mức nổi bật, tình hình bệnh dịch chưa biết là lớn hay nhỏ, nhưng nếu như bị người có tâm phát hiện đem lời bất lợi đồn đãi tản ra ngoài, Đại Yến ta nhất định sẽ không được an bình.”

Lúc này Vân Ngạo Tuyết ở một bên cũng dần dần cảm thấy hôm nay Yến Đế có chút không đúng.

Yến Đế giống như vẫn luôn cố ý vô tình đem chuyện này nhấc quan hệ lên với Vân Quân Niên, Vân Quân Niên đều đã đem gốc gác ra nói hết rồi, nhưng vẫn không thể làm hắn vừa lòng.

“Vậy ý của bệ hạ là…”

Trong lòng Vân Ngạo Tuyết giật thót.

Xảo trá như Vân Quân Niên đối với cái hố thình lình Yến Đế đào cho làm như không thấy, còn ngoan ngoãn nhượng bộ.

Ánh mắt của Đế đột nhiên nhìn lướt qua chỗ của Vân Ngạo Tuyết, ho khan vài tiếng rồi nói, “Lúc trước trẫm nghe nói đích nữ trong phủ của ngươi thông hiểu y thuật , lúc đầu trẫm cũng vẫn luôn cho rằng đều là nữ nhi gia tiểu đánh tiểu nháo[ trêu đùa], chẳng qua sau khi Thư Yểu trúng mũi tên độc, vậy mà cũng được nàng chữa trị tốt , trẫm liền cảm thấy cái nữ nhi này của ngươi, là cái khả tạo chi tài!” [ tài năng có thể được rèn dũa ]

Sao lại thế này?

Tâm Vân Ngạo Tuyết càng ngày càng trầm.

Sao lại vòng tới vòng lui, còn có thể đánh chủ ý lên người nàng vậy?

Nghe bệ ý tứ của bệ hạ, là tính toán để nàng cùng đi theo Cố Phi Trì dược liệu thuận tiện điều tra tình hình bệnh dịch?

Vân Quân Niên cũng không nghĩ tới bệ hạ vòng một vòng lớn, mục tiêu là làm Vân Ngạo Tuyết xuất đầu.

“Bệ hạ…”