Tuệ Nhi sao có thể không cần, nhanh như hổ đói vồ mồi bắt lấy, gắt gao ôm ở trước ngực, “Cảm ơn tiểu thư.”
Tuệ Nhi coi như trân bảo, đồng thời lại tiểu tâm cẩn thận trộm nhìn Vân Ngạo Tuyết, tuy rằng không quá khẳng định, nhưng vẫn nói ra ý nghĩ trong lòng, “Tiểu thư… Người là bị khinh bỉ ở Thiên Kiều Các sao?”
Không nghĩ tới Tuệ Nhi thế nhưng có thể liếc mắt một cái nhìn thấu nàng, Vân Ngạo Tuyết có chút thất bại, “ Biểu hiện của ta có rõ ràng như vậy sao?”
Tuệ Nhi gật gật đầu, “Có…”
Nhìn mặt tiểu thư lại lần nữa trở nên khó coi , Tuệ Nhi nhanh chóng chữa cháy, “ Chẳng qua Thẩm công tử của Thiên Kiều Các độc miệng rõ như ban ngày, tiểu thư người không cãi nổi hắn cũng là hợp tình hợp lý.”
Phương pháp an ủi này của Tuệ Nhi làm người không biết nên khóc hay cười.
Đại ngu nhược trí [ ngốc nghếch] khuyên giải an ủi, thế nhưng làm tâm tình của Vân Ngạo Tuyết lập tức bình tĩnh xuống.
“ Bỏ đi, tức giận với hắn chỉ hại thân, lúc ta đi ra ngoài Liễu Phạn Âm cùng Vân Ẩn Nguyệt có tới tìm ta hay không ?” Yến tiệc sinh nhật của bệ hạ ngày càng gần, dựa theo tính cách của mẹ con Liễu thị, không làm như mấy con yêu tinh căn bản không phải phong cách của các nàng.
Ở trước mặt Tuệ Nhi sự chán ghét đối với hai mẹ con nhà này Vân Ngạo Tuyết một chút cũng không che giấu.
“Không có, nhưng thật ra chủ mẫu có phái người đưa xiêm y tới, nói là mấy ngày nữa ngài vào cung sẽ phải mặc, bảo tiểu thư ngài trước thử xem kích cỡ, chỉ nói vậy là đi rồi.”
Đã nhiều ngày Liễu Phạn Âm không giống như trước, nghênh ngang tự tiện xông vào tu lâu của Vân Ngạo Tuyết, thậm chí còn trở nên đặc biệt hiểu lễ phép, cho dù chỉ có Tuệ Nhi ở, cũng không hề đi quá giới hạn một bước, một bộ dáng giống như từ mẫu.
Ân cần của Liễu Phạn Âm Vân Ngạo Tuyết luôn luôn không để vào mắt, biết bà ta từ trước đến nay đều là chồn chúc tết gà không có ý tổt.
“Mặc kệ bà ta, kích cỡ Vân phủ đều có, bà ta giả mù sa mưa tới đây đưa quần áo là giả, tìm hiểu hư thật mới là thật.”
Nghe Vân Ngạo Tuyết từ trong lỗ mũi hừ ra một nụ cười lạnh, Tuệ Nhi cảm thấy có chút kỳ quái, “Tiểu thư, chúng ta đều ở Vân phủ, bọn họ còn muốn thăm dò hư hư thật thật cái gì?”
Nghe nàng ngây ngốc đặt câu hỏi, Vân Ngạo Tuyết cảm thấy có lẽ bản thân nên thu hồi câu nói vừa rồi, Tuệ Nhi vẫn là một chút cũng không thay đổi, ngốc giống y như lúc trước, nàng nhẹ nhàng búng một cái lên trán Tuệ Nhi, thở dài một tiếng, “Tuệ Nhi, có đôi khi ta thật sự vô cùng hâm mộ tâm thái vô tư ngây ngốc này của muội.”
Tuệ Nhi mắt to chớp chớp, “Tiểu thư, ngài đây là đang khen em sao?”
“Coi như thế đi.”
Quần áo Liễu Phạm Âm đưa tới đặt ở trong phòng ngủ, Vân Ngạo Tuyết đến lật lên xem một cái cũng lười, tiệc sinh nhật của bệ hạ là chuyện vui vẻ, ăn mặc đương nhiên là phải càng hoa lệ càng tốt.
Liễu Phạn Âm sớm như vậy đã đem quần áo đưa tới đây, cũng là có chút ý tứ riêng của bà ta.
Nếu như là lúc trước, Vân Ngạo Tuyết có lẽ còn cùng bà ta phân trái phân phải một phen, chẳng qua hiện tại nàng không có cái tâm tình này.
“Tiểu thư, ngài lớn lên đẹp như vậy, quần áo này là hàng mới ra của Giáng Tuyết lâu, nữ tử nhà bình thường cũng không có để mà mặc, nếu không ngài thử xem đi?”
Quần áo thì là quần áo tốt, chỉ là người đưa quần áo lại không có chút ý tốt gì.
Vân thừa tướng làm quan nhất phẩm, quần áo của Giáng Tuyết lâu chỉ cần là kiểu mẫu mới ra, ngay lập tức sẽ đưa cho tiểu thư quan gia danh vọng một bộ ,Vân Ngạo Tuyết tuy quý là đích nữ, nhưng vốn dĩ chuyện tốt bực này lại không rơi xuống đầu nàng, bởi vì đều sẽ bị Vân Ẩn Nguyệt cướp đi mặc vào, sau đó lại khoe khoang ở trước mặt Vân Ngạo Tuyết một phen.
Lần này mặt trời mọc từ hướng Tây, vậy mà Liễu Phạn Âm lại mặc kệ nữ nhi bảo bối của mình, đưa cho nàng trước.
Hoa văn chạm rỗng trên xiêm y may vá thành thạo, vừa thấy chính là xuất từ tay của thợ lành nghề, ngón tay mảnh khảnh của Vân Ngạo Tuyết vuốt ve một hồi trên xiêm y, “ Bách hoa yến lúc trước bệ hạ chuẩn bị tứ hôn cho nhóm Vương gia còn chưa cưới vợ, mở to mắt nhìn toàn bộ hoàng tộc, ngoại trừ mấy người Vương gia khác họ đó, Vương gia huyết mạch hoàng thất còn có mấy người? Phủ Thừa tướng có hai nữ nhi chưa xuất các, muội cảm thấy Vân gia đang suy nghĩ cái gì?”
Tuệ Nhi dù có ngốc, lúc này cũng hiểu rõ, nàng ấy che miệng, từ mấy đầu ngón tay đếm ra mấy người bị bài trừ, “Tiểu thư, chẳng lẽ, các nàng ta muốn trong yến tiệc sinh nhật của bệ hạ đính hôn cho ngài?”
Không ngốc lắm, còn tính là có thể cứu chữa.
“ Nếu không thì là gì? Ngạn ngữ có câu, nửa trăm bất quá thọ, ý tứ chính là nói người ở trước tuổi năm mươi không cần tổ chức mừng thọ thần, mà đến năm mươi là đến thiên mệnh, bệ hạ cũng vừa mới qua tuổi ba mươi, vẫn còn chưa đến lúc đến thiên mệnh, không nhân tiệc mừng thọ mà tạo chút động tĩnh, chẳng phải là cô phụ?”
Tuệ Nhi cũng phải sợ hãi.
Tiểu thư cái gì cũng dám nói đi?
Lời này nếu như truyền tới lỗ tai bệ hạ , thì đấy chính là tội chém đầu đó!
“Cho nên tiểu thư liền kết luận, bệ hạ kỳ thật là muốn mượn tiệc mừng thọ, đem trong nữ tử chưa có hôn phối trong kinh tụ tập ở bên nhau, làm một cái mừng vui gấp bội?”
Vân Ngạo Tuyết không tiếng động gật đầu.
Kỳ thật nàng sáng sớm nàng đã hoài nghi.
Ngày ấy sau khi Vân Ẩn Nguyệt bị nàng đánh vỡ gian tình, có vẻ như Tống Triệu Nguyên cũng chưa từng xuất hiện thêm lần nào, Vân Ẩn Nguyện là người đã phá thân, nàng ta hẳn là càng thêm sốt ruột mới đúng.
Đây là việc xấu trong nhà Vân gia không muốn bêu ra ngoài, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt.
Chỉ sợ đến hôm sinh nhật của bệ hạ, Vân Quân Niên sẽ lại mở miệng thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn.
Mà nàng cái đích nữ có tên tuổi sát tinh trong người này, chỉ sợ sẽ bởi vì Vân Quân Niên nóng lòng che giấu chuyện gièm pha trong khuê các của Vân Ẩn Nguyệt mà đem nàng đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Nàng người này, chuyện ghét nhất là người khác thay nàng ra quyết định, nếu như Liễu Phạn Âm còn đem chủ ý đánh lên trên đầu nàng, vậy thì nhất định nàng sẽ để bà ta biết hai chữ ‘ hối hận ’ viết như thế nào!
Chuyện Thẩm Phong Miên cũng đang tìm kiếm hoàng huyết thảo rất nhanh đã truyền tới tai Cố Phi Trì .
Lúc này vị Vương gia nhàn tản trong mắt người ngoài không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết ăn chơi đàng điếm, đang ngồi ở trong thư phòng cau mày, đuôi mắt hơi nhếch lên, nam nhân ánh mắt đen tối thay đổi sự tản mạn của ngày thường, đôi tay đan vào nhau ngón út gõ nhẹ lên mặt bàn, trong mắt ý tứ châm chọc hiện lên rõ ràng.
Hừ một tiếng nói, “Hắn là ý của Tuý Ông không phải ở rượu.” [ có dụng ý khác ]
Cố Hành Chu không dám tùy tiện đáp lời.
Hắn ta quá hiểu biết Vương gia, khi vương gia cười, kỳ thật cũng không đại biểu rằng hắn đang vui vẻ, ngược lại rất có khả năng là điềm báo trước cơn giận giữ.
Cố Phi Trì thở một hơi dài, “Vị kia được xưng là đại sư Đoạn Ngôn Vô Song, đó là ân sư của Thẩm Phong Miên, một người là hòa thượng hành tung quỷ bí, một người thì lại trà trộn với son phấn kỹ quán thanh lâu, loanh quanh lòng vòng, đồng thời đều có quan hệ với Vân Ngạo Tuyết, ngươi không cảm thấy rất làm cho người khác kỳ quái hay sao?”
Lúc này Cố Hành Chu làm sao còn dám nói chuyện.
Hình như hắn phát hiện địch ý của Vương gia đối với cái người tên Thẩm Phong Miên này lớn vô cùng.
Chỉ là hiện tại cái gì hắn cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.
Vòng tới vòng lui, cái khác không nói, nhưng mà có phải sự chú ý của Vương gia đối với Vân Ngạo Tuyết có hơi quá nhiều một chút hay không?