Hốc mắt Diêu thị dưng dưng, "Đều là do mẫu thân làm chậm trễ ngươi và Tử Duệ, nếu ngươi không phải ngoại tôn nữ của Diêu gia, sẽ không bị tai họa kia liên lụy."
Phượng Vũ Hành lắc đầu, "Nếu chúng ta và Diêu gia không có quan hệ, chỉ sợ năm đó Phượng Cẩn Nguyên cũng sẽ không dùng đại kiệu tám người nâng mẫu thân vào phủ môn, như vậy vốn sẽ không có ta và Tử Duệ."
Nghe nàng trực tiếp mở miệng gọi đại danh Phượng tướng, truy trong lòng Diêu thị có nhiều oán hận với trượng phu, cũng vẫn cảm thấy không ổn. Nàng khuyên nữ nhi: "Nếu người nọ không tốt, trước sau vẫn là phụ thân của ngươi."
Phượng Vũ Hành nâng khóe miệng, trên mặt lạnh vài phần, nàng nói: "Không phải là mẫu thân còn cảm tình với hắn?"
Vấn đề này Diêu thị quả là còn cần suy nghĩ một chút, sau một lúc lâu, lắc đầu, "Nói đến cảm tình, năm đó lúc bị đuổi ra đường đã không còn. Chỉ là A Hành ngươi phải hiểu, cả đời nữ nhân không có nhiều lựa chọn, xuất giá tòng phu, mặc kệ phu gia đối đãi với ngươi như thế nào, vẫn là số mệnh của nữ nhân."
"Số mệnh là của chính mình, cho tới bây giờ không phải do nam nhân nắm giữ." Phượng Vũ Hành nhắc nhở Diêu thị: "Tam tòng tứ đức chỉ là hỗ trợ lẫn nhau, nếu hắn đối đãi với ngươi như cỏ rác, ngươi càng không cần coi hắn là Thánh thượng."
Diêu thị cười khổ, nâng tay xoa nhẹ khuôn mặt Phượng Vũ Hành, "Hài tử ngốc, làm gì có chuyện công bằng như vậy. Ngươi cảm thấy là hỗ trợ lẫn nhau, nhưng người ta không hi vọng. Kỳ thật mẫu thân đã sớm không trông cậy nữa, nếu cả đời sống ở sơn thôn nhỏ trong núi kia, cũng rất tốt. Nhưng chỉ là cảm thấy sẽ ủy khuất ngươi và Tử Duệ, mới muốn trở lại kinh thành. Nhưng không nghĩ Cửu hoàng tử bên kia..."
"Cửu hoàng tử rất tốt." Phượng Vũ Hành không muốn khuyên Diêu thị nữa, nhưng kỳ thật đã muốn hạ quyết tâm, về sau tìm cơ hội tìm hiểu một chút về vấn đề ly hôn ở niên đại này, nếu là Diêu thị nguyện ý, sau khi nàng thu thập đủ người trong phủ, dứt khoát ly khai! "Mẫu thân yên tâm, cửa hôn sự này A Hành rất vui, là cam tâm tình nguyện."
"Nhưng..." Diêu thị vẫn không cam lòng, "Cái khác cũng thôi đi, vấn đề về con nối dõi kia..."
"Mẫu thân để ý như thế, chúng ta lại muốn cùng Hoàng thượng phân xử? Hoặc là Phượng gia có lá gan có thể từ hôn Ngự vương phủ? Cho nên, chuyện này đã không có cách nào thay đổi, ai cũng nhìn thấy đối phương rất tốt, ít nhất chuyện phát sinh hôm nay, theo ý ta rất vừa lòng."
Quả thật, Phượng Vũ Hành thật sự vừa lòng, tương đối vừa lòng. Mắt nhìn Liễu viên nhỏ này bị đại rương làm chật, nàng càng vừa lòng.
"Mẫu thân ngươi xem, những thứ tốt này đều là Ngự vương điện hạ đưa tới, cái khác không nói, chỉ cần là quảng hàn ti, lương nhân cẩm, thủy vẫn đoán, nhược da sa và nhuyễn yên la năm loại này, ngài cảm thấy hắn không phải thật tâm đối đãi, đem đến Phượng phủ sao? Hơn nữa..." Nàng che miệng cười khẽ, đem chuyện Chu phu nhân phân biệt sính lễ của Phượng phủ và sính lễ của nàng tự nói cho Diêu thị nghe, thấy mặt mày ai oán của Diêu thị cũng vui hơn, lúc này mới yên lòng.
"Đây đều là chí bảo mà các nương nương trong cung không chiếm được, Cửu hoàng tử thật đúng là có tâm." Diêu thị chỉnh lại sợ tóc rơi trên trán cho Phượng Vũ Hành, "A Hành nhà chúng ta đã trưởng thành, chuyện của ngươi nên tự mình quyết định đi, tóm lại là mẫu thân hy vọng ngươi hạnh phúc. Nếu hắn có thể thật lòng đối đãi ngươi, còn chuyện khác..." Lời nói của Diêu thị đột nhiên dừng một chút, tự cân nhắc một lát, tiến đến bên tai Phượng Vũ Hành, nhỏ giọng nói: "Chuyện dung mạo và đi đứng cũng tạm, chuyện con nối dõi, về sau tìm cơ hội gửi tin tức cho ngoại công ngươi, có lẽ không phải không có đường sống mà quay về."
Phượng Vũ Hành gật đầu: "Mẫu thân yên tâm, A Hành nhất định sẽ không ủy khuất chính mình." Vừa nói vừa cầm chiếc hòm trong tay giao cho Diêu thị: "Đây là ngân phiếu và kim phiếu Ngự vương điện hạ đưa tới, mẫu thân thay ta bảo quản!"
Diêu thị không nhận, nàng đẩy tay trở về, "A Hành của ta là đứa nhỏ có chính kiến, mẫu thân tin tưởng, ngân lượng trong tay ngươi đều an bài thỏa đáng. Cái này tự ngươi cầm, mẫu thân không cần, vài năm nữa sau khi đại hôn ngươi cũng phải là chưởng gia (1), hiện tại nên học hỏi nhiều mới tốt."
(1) Chưởng gia: người quản lý tiền trong gia đình.Phượng Vũ Hành cũng không kiên trì nữa, chỉ nói: "A Hành tuyệt đối không bạc đãi mẫu thân và Tử Duệ, các ngươi là người thân duy nhất ta thừa nhận trên đời này, chúng ta đều phải sống thật tốt, cũng mở to hai mắt mà nhìn, những người đắc tội với chúng ta sẽ nhận được báo ứng gì."
Diêu thị thấy trong mắt Phượng Vũ Hành chợt lóe lên lệ khí, tuy đã nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, nhưng trong lòng nàng vẫn nổi lên một tiếng than.
Hiểu nữ nhi không ai bằng mẫu thân, nữ nhi của nàng không giống như trước, điểm này nàng đã sớm cảm nhận được. Cũng mặc kệ ra sao, đây đều là nữ nhi của nàng, ẩn nhẫn cũng tốt, lạnh nhạt cũng tốt, hay kiên cường như bây giờ, tất cả đều tốt, nàng cũng chấp nhận. Chẳng qua, người làm mẫu thân như nàng không hy vọng đứa con của mình đầy bụng oán khí, nếu như có thể, nàng hy vọng Cửu hoàng tử kia thật sự đối xử tử tế với A Hành, để nàng có thể cách xa Phượng phủ, cái nơi luôn làm người ta tuyệt vọng này, đi một nơi có ánh mắt trời ấm áp, sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Phượng Vũ Hành thu hết những cảm xúc của Diêu thị vào trong mắt, lại không nói thêm gì, nhẹ nhàng ôm cánh tay Diêu thị, như tiểu nữ nhi rúc vào bên người nàng, nhu thuận nói: "Mẫu thân, đã tốt rồi, hết thảy đều đã tốt rồi."
Hai mẫu tử bên này vừa tâm sự, ở bên kia, Phượng Tử Duệ đã phấn khởi vì mấy đại rương được nâng vào.
Phượng Vũ Hành cười đi đến mở thùng thứ nhất ở trước mặt, từ bên trong lấy ra một cái tiểu lão hổ được khắc từ bạch ngọc, chỉ lớn bằng quả đấm của tiểu hài tử, dùng một dải màu nâu thắt bên trên, phía dưới có các tua rua rủ xuống, thập phần tinh xảo.
"Đến đây." Nàng kéo Tử Duệ đến bên người, "Lát nữa làm xong bộ đồ mới, sẽ để Hoàng Tuyền tỷ tỷ đeo cái nàng lên hông cho đệ."
Tử Duệ rất vui vẻ, thích thú cầm tiểu lão hổ không buông.
Diễu thị cũng nở nụ cười, "Tử Duệ cầm tinh con hổ, thật đúng vừa khéo."
Hoàng Tuyền cười khanh khách, nói với Diêu thị, "Làm sao mà vừa khéo, Vương gia chúng ta cũng vì phu nhân và tiểu thiếu gia chuẩn bị rất nhiều lễ vật, tiểu lão hổ này chỉ là một trong số đó."
Từng đợt cảm động nổi lên trong lòng, nụ cười khó nén ở trên môi, mặt Phượng Vũ Hành hiếm khi ửng hồng.
"Đa tạ Vương gia chu đáo." Trong lòng Diêu thị cũng tốt lên nhiều. Không phải vì đồ tốt, chỉ là thông qua chuyện này có thể nhìn ra ý của Cửu hoàng tử với nữ nhi của nàng, như thế là tốt rồi.
Rương đem đến không sai biệt lắm, Hà Trung ba ba chạy đến trước mặt Phượng Vũ Hành xin chỉ thị: "Nhị tiểu thư, còn có mấy thùng không mang vào được, đã để ngoài cửa Liễu viên. Nô tài thỉnh Nhị tiểu thư ra lệnh, có thể lập tức mở nguyệt lượng môn bên tường bắc không?"
Phượng Vũ Hành gật đầu, "Mở, lập tức mở, không cần quá đẹp, cũng không cần quá lớn, đủ để hai người đi qua là được. Ngươi làm việc này nhanh nhẹn một chút, tốt nhất trong vòng hai ngày có thể xong."
Hà Trung cúi đầu đáp ứng, từ từ chạy xuống phân phó.
Diêu thị nghe đã mơ hồ, "Vì sao lại phải mở nguyệt lượng môn ở tường bắc?"
Phượng Vũ Hành hỏi lại: "Mẫu thân có biết Ngự vương điện hạ tặng một tòa trạch tử cho ta?"
Diêu thị gật đầu, "Có nghe nói."
"Chính là tòa trạch tử cạnh tường bắc kia."
Diêu thị cứng lưỡi, nàng lớn lên ở kinh thành, dĩ nhiên biết lai lịch tòa trạch tử cách vách Phượng phủ kia. Không nghĩ người người đều muốn tòa trạch tử kia, cuối cùng là rơi xuống tay nữ nhi mình.
Đưa đồ xong, gã sai vặt cuối cùng lui xuống, Liễu viên nho nhỏ cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Tôn ma ma tiến lên hỏi Phượng Vũ Hành: "Điện hạ mang nhiều trà đén, để lão nô đi ngâm trà cho tiểu thư và phu nhân dùng?"
Phượng Vũ Hành gật đầu, "Ngâm đi, tiện thể dùng trà cụ điện hạ đưa tới." Sau đó quay đầu nói với Hoàng Tuyền: "Lát nữa ngươi lấy ra những sính lễ có thể ăn dùng, tự mình bảo quản. Chờ chúng ta dời đến cách vách, thì phòng này dùng để cất giữ những thứ kia. Những thứ khác cũng phải phân loại, nếu có lấy dùng, nhất định phải kịp thời ghi chép."
Hoàng Tuyền lĩnh mệnh: "Tiểu thư yên tâm, nếu có người dám đánh chủ ý vào những sính lễ này, Ngự vương phủ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!"
Lời này vừa ra, trong đầu Bảo Đường hiện lên sắc mặt tham lam của Trầm thị, Bảo Đường nhất thời run run, thầm nghĩ nhất định phải nhắc nhở Đại phu nhân trăm ngàn lần cẩn thận, không thể vì tiền tài mà kết thù với Ngự vương phủ a!
Ngự vương phủ đã tỏ thái độ, bởi vậy người trong Phượng phủ không dám khó xử Diêu thị bên này, ít nhất ngoài mặt sẽ không dám.
Điểm này biểu hiện ở đồ ăn trước mặt!
Vừa đến buổi trưa, quản sự ở đại trù phòng lập tức mang theo chúng hạ nhân chạy tới Liễu viên. Bưng từng mâm lên, rồi lại tới từng hộp thức ăn, ước chừng đến đây khoảng mười hai người.
Quản sự kia là lão phụ nhân năm mươi tuổi, một thân béo mập như Trầm thị, khi cười, hai còn mặt bị thịt che lại như không có.
Vừa đến Liễu viên, không để ý đến Diêu thị, trực tiếp hành lễ với Phượng Vũ hành: "Lão nô Vương thị, vấn an Nhị tiểu thư! Buổi trưa, lão nô đến mang cơm cho Nhị tiểu thư!"
Phượng Vũ Hành ghét nhất loại người nịnh nọt này, lúc trước đưa đồ ăn tới cũng không như vậy, thế mà mới đảo mắt, có thể nịnh nọt tới trình độ này, thật sự làm người ta bội phục.
Nàng khoát tay, kéo Diêu thị và Tử Duệ trở về phòng, đem việc trong viện ném cho bọn hạ nhân.
Chưa đầy lát sau, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền tự mình đem đồ ăn vào. Đáng tiếc, không có nhiều bàn để đồ ăn như vậy, cuối cùng Mãn Hỉ và Bảo Đường từ sương phòng đem cái bàn nhỏ lại đây mới miễn cưỡng để vừa.
Phượng Vũ Hành không khách khí, ngồi xuống liền bắt đầu ăn.
Diêu thị thấy một màn như vậy, nàng hỏi Phượng Vũ Hành: "Không phải chúng ta bị coi thường sao?"
Một mặt Phượng Vũ Hành hỏi Tử Duệ thích ăn gì, sau đó gắp cho hắn, một mặt trả lời Diêu thị: "Thích không bị coi thường thì sẽ không bị coi thường, chẳng lẽ không có một bàn đồ ăn này, từ lúc chúng ta hồi phủ tới này, không phải coi thường còn chưa đủ sao?"
Diễu thị ngẫm lại, cũng không nói thêm nữa, chuyên tâm ăn cơm.
Ba người làm sao mà ăn hết nhiều đồ ăn như vậy, ăn đến cuối cùng, trên bàn có vài món còn chưa động qua. Phượng Vũ Hành làm chủ: "Về sau đây chính là quy củ, hạ nhân Liễu viên không đến đại trù phòng ăn cơm, bàn này còn chưa động qua, các ngươi ăn đi, những thứ còn lại, nếu thích ăn, không chê thì cũng có thể mang đi. Chờ đến cách vách, bảo Tôn ma ma thu xếp cho các ngươi một cái nhà ăn."
Hoàng Tuyền vui vẻ, cười hì hì thu xếp đoàn người, nhanh chóng đem đồ ăn đến sương phòng ăn cơm. Mãn Hỉ vẫn không nói quá nhiều, Hoàng Tuyền kêu nàng làm cái gì thì nàng làm cái đó, Bảo Đường thấy nàng có chút không thích hợp, tìm cơ hội hỏi nàng: "Ngươi bị Nhị tiểu thư dọa sợ?"