Lão thái thái cũng bình thường trở lại một chút, chủ động tiến lên cùng Phượng Vũ Hành hòa hoãn lại quan hệ: "A Hành chấp nhận ở lại Liễu viên trước, mở nguyệt lượng môn cũng tốt, xem bên kia còn thiếu cái gì, nói với tổ mẫu, tất cả tổ mẫu đều cho thêm ngươi."
Phượng Vũ Hành cười, "Đa tạ tổ mẫu. Ngự vương điện hạ tặng nhiều trang sức, tám phần cũng không thiếu nhiều, chỉ cần giúp bố trí thêm người."
"Tốt lắm." Lão thái thái vui vẻ. Đúng rồi! Thế này mới là đối thoại bình thường, có yêu cầu là tốt rồi, nàng chỉ sợ Phượng Vũ Hành cái gì cũng không dùng, làm nàng lo lắng suông. "Triệu ma ma liên hệ với người bên ngoài tốt lắm, ngươi dùng bao nhiêu người thì tùy tiện chọn." Nghĩ lại một chút, lại bổ sung: "Những người mua bên ngoài này thuộc về một mình ngươi, khế ước bán thân của các nàng không cần giao cho công trung, ngươi cầm là tốt rồi. Về phần tiền hàng tháng, vẫn do công trung gánh vác như cũ."
Trầm thị vừa nghe xong cũng không đếm xỉa, động vài cái đứng lên: "Như vậy sao được! Phượng phủ chúng ta sở hữu hạ nhân, khế ước bán thân đều để ở công trung, nên cái lỗ hổng này được xé to ra, nếu người khác cũng như thế, chẳng trong phủ sẽ càng lộn xộn?"
Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái nhất thời trừng mắt với Trầm thị, Trầm Ngư vừa thấy, nhanh chóng hòa giải: "Mẫu thân yên tâm, Trầm Ngư cam đoan sẽ không vụиɠ ŧяộʍ thêm hạ nhân."
An thị và Hàn thị cũng mang Tưởng Dung và Phấn Đại theo nói: "Thϊếp thân cũng không."
Phượng Cẩn Nguyên hừ lạnh một tiếng, hỏi Trầm thị: "Ngươi còn nói cái gì nữa?"
Trầm thị bị Trầm Ngư véo cánh tay sinh đâu, chỉ có thể cúi đầu không nói.
Phượng Cẩn Nguyên thấy nàng rốt cuộc an tâm, cũng thở phào một cái: "Nếu không có ý kiến gì, liền như vậy đi! Cũng đến giờ ngọ rồi, đều mệt mỏi cả, tự giải tán đi."
Mọi người nhất tề hành lễ cáo lui, Phượng Vũ Hành lúc sắp đi lại liếc lão thái thái một cái, nghĩ ngợi, vẫn nói: "Bệnh thắt lưng của tổ mẫu, không ngại thử biện pháp A Hành nói trước đó thử xem."
Lão thái thái mặt mày hớn hở: "Cháu gái ngoan, yên tâm, lời ngươi nói tổ mẫu đều nhỡ kỹ."
Thế này Phượng Vũ Hành mới hành lễ lần nữa, mang theo hai nha đầu trở về Liễu viên.
Lão thái thái nhìn bóng dáng nàng rời đi, trong lòng thống khoái không ít. Vừa rồi nha đầu kia là quan tâm nàng? Nói như vậy, nguyện ý nhận là tốt rồi?
Đáng tiếc, Phượng Vũ Hành không nghĩ như vậy. Nàng xem xét, người trong phủ này đều là một đám khiếm khuyết cần chỉnh đốn, nhưng tóm lại nàng chỉ có một người, còn bận tâm đến Diêu thị và Tử Duệ, lập tức đối phó nhiều người không phải là cử chỉ sáng suốt. Vậy không bằng kéo mấy câu cỏ đầu tường đang lung lay trước gió xuống trước, rồi quay lại từ từ thu thập.
Trên đường trở về Liễu viên, Phượng Vũ Hành hỏi tên hai nha đầu, rất đặc biệt, một người tên là Hoàng Tuyền, một người tên là Vong Xuyên. Hoàng Tuyền có vẻ sôi nổi hơn một chút, còn tính tình Vong Xuyên có vẻ yên tĩnh, lạnh lùng.
Hoàng Tuyền chủ động báo cáo lí do các nàng được an bài tới đây với Phượng Vũ Hành: "Điện hạ nói, Tả tướng phủ so với thổ phỉ không hơn là bao, tuy năm đó Phượng đại nhân thi đỗ kim khoa, nhưng trong nhà hắn nhiều người không biết tri thư đạt lễ, huống chi Phượng đại nhân này đọc sách cũng không thể ngay chính, ngay cả không thể làm một phụ thân tốt, cũng không biết rốt cuộc sao hắn có thể làm Thừa tướng của một nước. Cho nên điện hạ muốn ta và Vong Xuyên đến đây bảo hộ Vương phi, không để Vương phi có sơ xuất, cũng không thể bị khi dễ trong Phượng phủ."
Vong Xuyên thấy Hoàng Tuyền đã nói xong, bình tĩnh bổ sung: "Vương gia còn nói, chờ Vương phi tới mười lăm tuổi cập kê, lập tức đại hôn."
Trán Phượng Vũ Hành đổ mồ hôi, mười lăm tuổi kết hôn, ngươi nói người cổ đại các ngươi rốt cuộc gấp cái gì a!
Nhớ đến người nọ lần nữa, lại phát hiện trong lòng lặng lẽ nảy sinh một tia mong chờ.
Ghìm nén nỗi lòng, hỏi Hoàng Tuyền, Vong Xuyên bên người: "Ta thấy bước chân các ngươi nhẹ nhàng, khí mạch đều đều, không giống nha đầu bình thường, có luyện võ?"
Hoàng Tuyền cười hì hì thừa nhận: "Ta giỏi nhất là kiếm pháp, Vong Xuyên giỏi nhất là khinh công. Điện hạ nói, để chúng ta vừa hầu hạ vừa bảo hộ Vương phi."
Phượng Vũ Hành thấy nàng quá hoạt bát, nhắc nhở, "Sao cứ nói lại gọi là Vương phi, ta còn chưa gả cho Vương gia các ngươi đâu."
"Chuyện sớm muộn thôi!"
Hoàng Tuyền là một bộ dáng không sao cả, Vong Xuyên lo lắng nhiều hơn nàng, "Hoàng Tuyền, ngươi phải nhớ, nơi này là Phượng phủ, mặc kệ Phượng đại nhân này đọc sách như thế nào, chúng ta cũng không thể làm hỏng quy củ. Ở trong này phải gọi Nhị tiểu thư."
Hoàng Tuyền gật đầu, "Được, vậy cho Phượng gia chút mặt mũi."
Trong lòng Phượng Vũ Hành cười thầm, xem ra Phượng Cẩn Nguyên làm tả tướng cũng không thể nào chiêu nhân đãi kiến, ít nhất người nọ cũng không đem hắn để vào mắt. Bằng không cũng không màn kịch ngày hôm nay, ngay cả nha đầu bên người lại càng không đánh giá Phượng Cẩn Nguyên như thế.
"Về sau Vong Xuyên đi theo ta." Nàng không muốn chỉnh hai người bất kính với Phượng Cẩn Nguyên, cũng tin tưởng nha đầu người nọ đưa tới nhất định có chừng mực, cũng chỉ ở trước mặt nàng nói, trước mặt người khác sẽ không trêu chọc gây sự.
"Vậy ta thế nào?" Hoàng Tuyền choáng váng, "Vương phi... Không phải, Nhị tiểu thư, ngươi không cần ta sao?"
Phượng Vũ Hành lắc đầu, "Đương nhiên, chỉ là ngươi có nhiệm vụ quan trọng hơn là đi theo ta."
Hoàng Tuyền không rõ lắm, "Có chuyện gì quan trọng hơn là hầu hạ Nhị tiểu thư?"
Phượng Vũ Hành nói rõ với nàng: "Đi hầu hạ, cũng bảo hộ mẫu thân và đệ đệ của ta."
Hoàng Tuyền gật đầu, nàng hiểu. Từ lúc Ngự vương điện hạ phân phó cho các nàng chuyện này, Bạch Trạch tự nói hết thảy cho các nàng những thứ liên quan tới Phượng phủ và Nhị tiểu thư Phượng gia một lần.
Đương nhiên, cái gọi là tất cả chỉ là tình trạng bình thường, không bao gồm chuyện bọn họ gặp mặt ngẫu nhiên ở ngọn núi tây bắc. Nhưng qua một đêm kia, Ngự vương điện hạ đã phân tích tính cách vị Nhị tiểu thư Phượng gia này.
Cho nên Hoàng Tuyền và Vong Xuyên đều hiểu, chuyện bị vứt bỏ ba năm kia, nếu nói trên đời này có người nào có thể làm Phượng Nhị tiểu thư để ý, thì chính là mẫu thân và đệ đệ chịu khổ cùng nàng ở sơn thôn.
"Tiểu thư yên tâm, ta nhất định bảo hộ tốt phu nhân và thiếu gia." Hoàng Tuyền bỏ khuôn mặt cươi tười hi hi ha ha kia, thay bằng bộ dáng thật sự nghiêm túc.
Phượng Vũ Hành âm thầm gật đầu, chỉ nói người nọ đưa nha đầu tới quả nhiên dựa vào phổ.
Đường về Liễu viên rất xa, dọc đường đi ba người tuy có hỏi đáp tán gẫu khoái trá, nhưng dư quang cảnh giác của hai người Hoàng Tuyền và Vong Xuyên vẫn không rời Mãn Hỉ đang đi theo phía xa.
Phượng Vũ Hành sớm thấy được điểm này, đồng thời cũng vừa lòng biểu hiện kia. Ngay từ đầu nha đầu kia đi theo các nàng, sau đó nàng và Hoàng Tuyền, Vong Xuyên bắt đầu nói chuyện liên quan đến Ngự vương phủ, Mãn Hỉ tự giác thả chậm cước bộ, chỉ đi theo xa xa, bảo trì ở khoảng cách có thể nhìn thấy nhưng không nghe thấy.
Nàng nhận thức Mãn Hỉ thêm vài phần, nha đầu này rất sáng suốt, nếu thu xuống dưới cánh tay mình mà dùng, thì đúng là một nhân tài hiếm có.
Khi đoàn người trở lại Liễu viên, Diêu thị mang theo Tử Duệ sớm chờ ở đại môn. Thấy các nàng trở về, Tử Duệ chạy tới chui vào trong lòng Phượng Vũ Hành trước, "Tỷ tỷ, sao tỷ tỷ giờ mới trở về, người bên ngoài là ai? Ta muốn đi xem, nhưng Tôn ma ma không cho ta đi."
Nàng xoa đầu Tử Duệ nói với hắn: "Là một vị trưởng bối rất nổi danh tới thăm nhà chúng ta, tỷ tỷ và các trưởng bối đều nghênh đón trong đại viện."
"Vì sao ta không thể đi?" Đứa nhỏ cúi đầu nhìn y phục của mình: "Có phải một thân y phục này quá cũ nát khiên trong nhà mất mặt hay không? Không sao a, không phải có một bộ mới sao, ta có thể mặc, Tử Duệ không chê cổ áo châm vào người."
Vừa nhắc đến y phục, Phượng Vũ Hành mới nhớ tới chuyện này, quay đầu phân phó: "Lý ma ma, sáng nay lão thái thái nói an bài người đi cửa hàng may đặt mua cho chúng ta chút y phục mặc, ngươi đi hỏi khi nào thì có thể đặt mua cho tốt."
Lý ma ma chưa nói hai lời, đáp lại rồi một đường chạy chậm chạp đến Thư Nhã viên.
Buồn cười! Chuyện Phượng Nhị tiểu thư như cá lật mình sớm đã bị mồm miệng lanh lợi của hạ nhân truyền đi khắp Phượng phủ, các nàng ở bên này tuy xa, nhưng vẫn có thể nghe được chút ít. Ngự vương điện hạ phái Chu phu nhân tới làm chỗ dựa cho Phượng Vũ Hành, nàng là một lão ma ma, làm gì có nhiều lá gan đối kháng với Ngự vương phủ?
Lý ma ma vừa đi, Bảo Đường có điểm xấu hổ. Nàng có thể nhìn ra thái độ của Mãn Hỉ với Phượng Vũ Hành chuyển biến giống Lý ma ma, nhưng dù sao nàng cũng không chính mắt nhìn thấy chuyện phát sinh ở tiền viện, càng không thấy Lý ma ma thường xuyên xử lý sự việc. Cho nên, khi Hoàng Tuyền và Vong Xuyên khom người hạ bái với Diêu thị, nói "Nô tỳ Hoàng Tuyền, Vong Xuyên tiếp kiến phu nhân", theo bản năng nói: "Mới tới sao? Một chút quy củ đều không hiểu. Phu nhân Phượng phủ chúng ta ở Kim Ngọc viện, vị này chỉ là di nương."
Mặt Vong Xuyên không thay đổi liếc mắt nhìn Bảo Đường, chỉ liếc mắt một cái, tựa như có hàn quang bắn ra, Bảo Đường co rụt cổ lại, chợt nghe Vong Xuyên nói: "Quy củ chúng ta do Ngự vương phủ dạy dỗ, nếu ngươi có ý kiến, ta có thể mang ngươi đi Ngự vương phủ lý luận."
Bảo Đường nào có năng lực kia, cúi đầu không nói gì.
Tôn ma ma thấy hai nha đầu mới tới lễ đãi với Diêu thị như thế, rất cao hứng, lôi kéo Hoàng Tuyền, Vong Xuyên nói không ngừng: "Về sau chúng ta là người một nhà, là người một nhà."
Liễu viên bên này chủ tử, nô tỳ đang hàn huyên, bên ngoài, quản gia Hà Trung chỉ huy một đám gã sai vặt, nâng sính lễ Ngự vương phủ đưa tới vào trong viện.
Lúc trước Diêu thị cũng chỉ nghe từ miệng bọn hạ nhân nói tiền viện phát sinh chuyện, trước mắt thấy mấy cái rương này, mới ý thức được hôn ước năm đó thật sự gần ngay trước mắt. Nhưng nàng lại không vì có những thứ tốt này mà vui vẻ, ngược lại vẻ u sầu hiện ra bên ngoài, ngay cả sự vui sướиɠ của Tử Duệ không có cách nào ảnh hưởng đến nàng.
Thấy Hoàng Tuyền và Vong Xuyên giúp đám sai vặt mang vào, thế này Diêu thị mới lôi kéo Phượng Vũ Hành đi sang bên cạnh vài bước, nhỏ giọng nói: "Ta nghe hạ nhân huyên thuyên nói mặt Cửu hoàng tử và chân đều bị thương, bọn họ nói đến con nối dõi cũng vô vọng. Chuyện này... ngươi có nên suy nghĩ một chút hay không?"
Phượng Vũ Hành bật cười, "Mẫu thân, ngài muốn ta cân nhắc cái gì đây?" Nàng vỗ nhẹ cánh tay Diêu thị, an ủi: "Đừng nói địa vị bây giờ của chúng ta ở Phượng phủ không như trước, cho dù năm đó ngài vẫn là đương gia chủ mẫu, ta vẫn là chính nữ Phượng gia, muốn hủy hôn với một Hoàng tử, tuyệt đối không có khả năng."