*) Bạch liên hoa: hoa sen trắng - Trư Lung thảo: cây nắp ấm hay bắt côn trùng, các loài động vật nhỏ.Lão thái thái ở Thư Nhã viên, so với Liễu viên tuyệt đối là cách xa vạn dặm.
Mãn Hỉ dẫn đường phía trước, vừa đi vừa giải thích cho nàng: "Trước đây lão thái thái ở Minh Huy đường, sau khi Nhị tiểu thư rời phủ, Đại phu nhân sửa mấy viên lần nữa, lão thái thái cảm thấy Thư Nhã viên rộng hơn tốt hơn, liền vào ở, Minh Huy đường vốn là cho Tam di nương An thị ở."
Phượng Vũ Hành gật đầu một cái, chân bước nhanh hơn chút nữa.
"Nhị tiểu thư không cần vội vàng, bây giờ vẫn còn sớm, lão thái thái có thói quen ngủ nướng, sẽ không dậy quá sớm."
Nàng bĩu môi, "Ta không phải là vội đi gặp nàng, chỉ là muốn để cho ngươi cũng nhanh một chút, đến lúc ra mồ hôi màu nhuộm ra cũng nhanh hơn."
Dáng người Mãn Hỉ và Diêu thị không khác nhau lắm, bộ quần áo này nếu như không phải chất liệu có vấn đề, nàng mặc vào đúng là rất tốt.
"Ngươi nghe đây, lát nữa đến chỗ lão thái thái, ngươi chỉ cần để ý dựa theo quy củ mà làm, nên nói như thế nào thì nói, không nên để cho người khác nhìn ra sơ hở." Nàng nhắc nhở Mãn Hỉ, "Nhược điểm trên y phục này phải bại lộ cho người ta nhìn, nếu ngươi biểu hiện một chút đều không bài xích, đó mới có cái gì không đúng."
Mãn Hỉ gật đầu, "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ hiểu." Suy nghĩ lại một chút, lại không khỏi lo lắng nói: "Đại phu nhân tuy là hà khắc với hạ nhân, nhưng đối với Kim Ngọc Mãn Đường bốn người chúng ta vẫn để ý nhất, nhất là Lý ma ma. Chúng ta vừa ra ngoài, Lý ma ma đã định đi nói với Đại phu nhân, ngài... có thể đừng chọc Đại phu nhân mất hứng không?"
Phượng Vũ Hành bật cười, "Ta đang nghĩ khi nào ta lại làm nàng cao hứng? Hôm qua vừa đến nàng đã chỉ vào mũi ta mắng chửi, nếu không phải do nữ nhi kia của nàng ngăn lại, không chừng còn nhiều lời khó nghe hơn nữa nói ra ngoài. Vừa mới tiến phủ ta còn không sợ, chẳng lẽ vừa ngủ qua cảm giác nàng liền bản lĩnh hơn?"
Mãn Hỉ chưa bao giờ tiếp xúc với người nào như Phượng Vũ Hành, một mặt cảm thấy mới lạ, một mặt lại cảm thấy thỏa mãn.
Người nào làm hạ nhân đối với chủ tử nhà mình lại không có chút oán hận, hơn nữa đức hạnh của Đại phu nhân, Kim Ngọc Mãn Đường so với người khác cao hơn, nhưng thực tế không có gì tốt. Nay Phượng Vũ Hành nói như vậy, trong lòng Mãn Hỉ cảm thấy thoải mái!
"Nhị tiểu thư nói phải."
"Chẳng qua Đại tiểu thư các ngươi cũng có chút đầu óc, không như Phượng Phấn Đại." Nàng nhớ hôm qua ở trong chính đường là Phượng Trầm Ngư, nhớ vẻ mặt từ bi của đối phương nhưng trong lời nói lại giúp đỡ Trầm thị cẩn thận chu toàn, xem ra vị Đại tỷ tỷ này đầu óc hơn nửa là di truyền từ cha nàng. Đến lúc đó hai người các nàng đấu tranh, chỉ sợ phải phí thêm chút tinh lực.
Nhưng có câu như thế nào nhỉ? Đầu tọc không sợ bị nắm tóc! Phượng Vũ Hành nàng cái gì đều không có, cái gì cũng không cần, nhưng Phượng Trầm Ngư không như thế, trên đầu có cái danh Đệ nhất mỹ nữ, thanh danh hiền lương thục đức cũng cao, lại có áp lực là Phượng phủ chống đỡ, như viên ngọc được tâng bốc nâng cao lòng tự trọng, nàng tự coi mình thanh cao.
Một người có quá nhiều bận tâm sẽ rất khó thi triển quyền cước, huống chi Phượng Vũ Hành nàng cho tới giờ không sợ chuyện này, nàng chỉ sợ không có chuyện gì, lại phải dựa vào cái cuộc sống đơn độc này.
Hai người đã đi nửa canh giờ, trên đường còn vòng đi vòng lại hai vòng, cuối cùng trên cổ tay Mãn Hỉ đã hiện màu rồi lắc lư đến Thư Nhã đường.
Vừa tiến vào viện liền đυ.ng phải Phượng Trầm Ngư cũng đến thỉnh an, Phượng Trầm Ngư hôm nay mặc một chiếc váy lụa màu tím thêu thúy văn (1), trên váy là hoa lan thanh lệ, trên cánh tay là một lớp vải sa mỏng thêu phi điều bích thủy, bên hông mềm mại thắt lại, liền đem dáng người cao gầy rút lại mấy phần.
(1) Thúy văn: hoa văn màu xanh ngọc bích.Nhìn thấy Phượng Vũ Hành, nàng coi như chưa có chuyện hiền khích không thoải mái kia phát sinh hôm qua, chủ động tiến liên, bắt lấy tay Phượng Vũ Hành đưa lên quan tâm: "Nhị muội, tối hôm qua ngủ có ngon không? Liễu viên bên kia tuy xa xôi, nhưng là một nơi yên tĩnh trong phủ, trước kia ta rất thích nơi đó, nói với phụ thân vài lần phụ thân cũng không chịu cho ta. Xem ra phụ thân vẫn đau lòng Nhị muội muội hơn."
Khi nói chuyện, ánh mắt nàng chân thành tha thiết, mặc cho ai nhìn lại cũng đều thế một tỷ tỷ tốt đang quan tâm muội muội. Hạ nhân Thư Nhã viên này thấy Đại tiểu thư như vậy, trên mặt đều nổi lên kiêu ngạo, trong phủ có thể có một vị chủ tử như vậy, làm trên mặt hạ nhân có chút vinh dự.
Chẳng qua chân thành tha thiết này bên dưới cất giấu không biết là cái quỷ gì, một đóa Bạch Liên hoa thuần khiết ở trong mắt Phượng Vũ Hành, so với Trư Lung thảo còn không bằng.
"Đại tỷ tỷ sao lại nói như vậy, mấy năm nay ta ở trong núi, đều là tỷ tỷ thay ta trước mặt phụ thân làm tròn đạo hiếu, A Hành làm sao dám cùng tỷ tỷ tranh giành sủng ái. Huống chi phụ thân là người trọng tình trọng nghĩa như vậy, cho dù là nhớ tình cảm nữ nhân, vẫn là nhớ kỹ ngày trước tiền tài của Trầm di nương đã tương trợ chi ân, tất cả đều đem Đại tỷ tỷ quan trọng nhất đặt trong lòng."
Khi nàng nói lời này, trên mặt hiện lên nụ cười thuần nhiên so với Phượng Trầm Ngư càng sâu hơn, Phượng Trầm Ngư cũng không biết làm thế nào, trong lòng liền dâng lên một đoàn u ám.
"Ai nha thật đáng chết!" Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Phượng Vũ Hành giậm chân một cái, "Sao lại cứ mở miệng là Trầm di nương, xem ra thói quen lúc bé này đúng là không phải, phải gọi là mẫu thân mới đúng. Cũng may phụ thân không có ở đây, nếu không A Hành sẽ bị phạt, Đại tỷ tỷ sẽ không đi theo phụ thân cáo trạng chứ?"
"Nhị muội muội thật biết nói đùa." Thanh âm nàng không vui mừng như trước, ánh mắt cũng thu liễm lại, "Ngươi không hiểu quy củ thì tự ta sẽ từ từ dạy ngươi, làm sao lại cáo trạng sau lưng chuyện này được. Mau vào thôi, tổ mẫu chắc đang sốt ruột chờ."
"Đa tạ Đại tỷ tỷ." Nàng cũng giương lên khuôn mặt tươi cười, nụ cười kia so với trước còn sáng hơn.
Nha hoàn đi theo Phượng Trầm Ngư tên là Hoàng Lăng, là nhất đẳng nha hoàn bên người Đại tiểu thư, tự nhiên cùng nhất đẳng nha hoàn bên người Đại phu nhân thân cận. Hoàng Lăng thấy Mãn Hỉ đi theo Phượng Vũ Hành cùng đến, sao còn không rõ dụng ý của Đại phu nhân, chẳng qua thấy trên cổ Mãn Hỉ lộ ra một vòng màu hồng giống bệnh sởi, cảm thấy kỳ quái.
Nha đầu kia đi sát vào Mãn Hỉ, nhỏ giọng hỏi nàng: "Mãn tỷ tỷ, chỗ cổ ngươi sao lại hồng như thế?"
Mãn Hỉ ra vẻ kinh ngạc, tay xoa cổ: "Đỏ sao? Ta cảm thấy rất ngứa, sáng nay mặc y phục này liền bị như vậy."
Hoàng Lăng nhìn chằm chằm y phục Mãn Hỉ nửa ngày, trong lòng đoán được vài phần, lại không nói rõ, hai người đều tự đi theo chủ tử vào phòng.
Lúc các nàng đến đó, Phượng Tưởng Dung và Phượng Phấn Đại đang định ngồi, Phấn Đại cúi xuống bên chân lão thái thái, dùng bàn tay nhỏ bé bóp chân cho lão thái thái. Lão thái thái khép hờ mắt, vẻ mặt hưởng thụ. Mà Tưởng Dung bộ dạng phục tùng ngồi ở trên ghế, một câu cũng không nói.
Phượng Trầm Ngư đi nhanh hai bước, nhẹ nhàng cúi người, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại: "Trầm Ngư thỉnh an tổ mẫu đã tới chậm, mong tổ mẫu chớ tức giận. Thật ra Trầm Ngư biết gần đây bệnh đau thắt lưng của tổ mẫu lại tái phát, liền vội vàng làm cho tổ mẫu một đôi gối mềm, tổ mẫu đặt ở dưới thắt lưng thử xem."
Nàng vừa nói vừa từ trong tay Hoàng Lăng đem một đôi gối mềm nhận lấy, gối mềm kia nhìn qua rất bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ liền có thể phát hiện chỗ bất đồng. Nguyên lai vỏ gối là gấm Tứ Xuyên tốt nhất, ngay cả trên mặt gấm thêu hoa cực kỳ tinh xảo, lão thái thái thích nhất mẫu đơn không nói, còn thêu bằng chỉ vàng.
Phượng Trầm Ngư tự mình tiến lên giúp lão thái thái đặt sau thắt lưng, thấy lão thái thái vừa lòng gật đầu, giờ mới yên lòng, nhưng trên mặt vẫn mang theo lo lắng: "Tổ mẫu, bệnh thắt lưng một năm vào mùa đông mới tái phát phải không? Sao năm nay mới vào hạ đã bắt đầu đau rồi?"
"Ai." Lão thái thái thở dài, vung tay lên đuổi Phượng Phấn Đại đang bóp chân. "Người đã già rồi, càng ngày càng tệ."
Phải nói là lão thái thái không thích Trầm thị không phải là giả, nhưng đối với cháu gái này cũng rất hài lòng. Thứ nhất Phượng Trầm Ngư ngày thường cũng rất đẹp, nàng sống nửa đời người rồi cũng chưa bao giờ gặp qua nữ tử đẹp hơn Trầm Ngư. Thứ hai, Phượng gia đối với Trầm Ngư đã sớm có an bài, về lâu dài mà nói, có lẽ đứa nhỏ này chính là người Phượng gia trông cậy lớn nhất, Cho nên vô luận về bất cứ điểm nào, nàng đều đối đãi với Trầm Ngư so với người bên ngoài bất đồng hơn.
"Ngươi đứa nhỏ này, gấm Tứ Xuyên quý như vậy, ngươi nên giữ cho mình làm y phục mới phải, sao lại làm cho lão thái bà ta cái đệm?" Dù nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt cũng không dấu đi, một đôi tay càng không ngừng hướng về sau vuốt ve.
Đồ tốt ai cũng thích, lão thái thái không thích Trầm thị, nhưng không có nghĩa là không thích tài phú Trầm gia. Đặc biệt mấy năm nay cũng có con cháu Trầm gia vào kinh thành, thậm chí buôn bán với Hoàng gia, phú quý Trầm gia lại phát triển cực nhanh. Có đôi khi lão thái thái nàng không chiếm được thứ tốt, nhưng Trầm gia lại có.
Cũng may có đứa cháu gái ngoan hiếu thảo cho nàng niềm vui, thường thường sẽ đưa chút đồ lại đây. Mà Trầm thị cũng sẽ nhớ địa vị trong nhà của lão thái thái, đa phần đều cho nàng chút tiện nghi.
"Trầm Ngư là con cháu Phượng gia, tất cả còn không phải là do Phượng gia cấp. Chỉ cần tổ mẫu thích, cái gì Trầm Ngư cũng bỏ ra được." Lời nói vẫn xinh đẹp như cũ.
Hai người nói không coi ai ra gì, lại xem nhẹ Phượng Vũ Hành đang đi vào cùng Trầm Ngư. Mà nàng đến cũng không nóng vội, liền đứng chính giữa giờ tổ tôn hai người hàn huyên, sau đó học tập Phượng Trầm Ngư tư thế cúi người hành lễ: "A Hành vấn an tổ mẫu."
Phượng Trầm Ngư vẻ mặt áy náy: "A, đều do ta, vừa mới cùng A Hành muội muội đi vào, chỉ lo tặng tổ mẫu gối mềm, lại lạnh nhạt với muội muội."
Nói hết lời này, là đến Phượng Phấn Đại dẫn đầu hung hăng xem thường, quả đấm nhỏ nắm chặt.
Nàng không thích Phượng Vũ Hành, cũng không thích Phượng Trầm Ngư, hoặc nói cách khác, nàng chán ghét chính nữ trong phủ. Nguyên nhân là vì có chính nữ, nên quý phủ liền bỏ qua mình và di nương bên ngoài, mọi người đều tìm nơi nương tựa trên người chính nữ, đối với nàng không chỉ không quan tâm, sợ là ngay cả nhớ cũng không nhớ chút nào.
Giống như vừa nãy, mình bóp chân cho lão thái thái cả buổi, cổ tay đều đau, cũng không đổi lấy cho nàng một câu dễ nghe. Nhưng Phượng Trầm Ngư là nhất, dùng đôi gối mềm đã đoạt tất cả sự nổi bật của nàng.
Phượng Phấn Đại chán ghét các nàng, mặc kệ là Phượng Vũ Hành đã là vấn đề quá khứ, hay là Phượng Trầm Ngư là chính nữ hiện tại.
Lão thái thái liếc Phượng Vũ Hành một cái, chỉ liếc mắt một cái, mày liền nhíu lại.
"Sao lại ăn mặc như vậy?"
Mặc y phục cũ của vài năm trước, vừa ngắn vừa nhỏ, nhìn một cái đã hiểu, lão thái thái này ghét bỏ a!
Phượng Vũ Hành cũng không sợ bị ghét bỏ, nàng muốn chính là hiệu quả này, vì thế vội vàng giải thích: "Tổ mẫu nói y phục của A Hành không tốt sau? Nhưng... Nhưng thứ này là hôm qua Tứ muội muội đưa tới riêng cho ta nha? Tứ muội muội nói năm đó ta rời phủ, sau này y phục này nàng vẫn trân quý, nay ta trở về, liền nhanh chóng đem đến cho ta mặc. Tổ mẫu, A Hành vừa hồi phủ, không nghĩ sẽ vứt thể diện của tỷ muội, nếu Tứ muội muội đưa tới, tự nhiên là phải mặc."
Khi nàng nói, Phượng Phấn Đại đang phẫn nộ có thể tưởng tượng được, mà Phượng Tưởng Dung ngồi một bên còn cụp đầu xuống, trong lòng mặc niệm: Lại nữa, lại nữa, Nhị tỷ tỷ, ta bắt đầu có chút chờ mong ngươi còn có thể nói tiếp cái gì.
Phượng Vũ Hành không để nàng thất vọng, trở lại lấy bộ quần áo lụa mỏng trong tay Mãn hỉ, bước tới gần Phượng Phấn Đại: "Tứ muội muội thích y phục của ta như vậy, Nhị tỷ tỷ rất cảm động. Chẳng qua tỷ tỷ đã mặc qua, ngươi không chê còn mặc mấy năm nay, tỷ tỷ trong lòng thật sự băn khoăn. Đến đây, đây là công trung mang riêng đến Liễu viên cho ta bộ đồ mới, sẽ tặng cho Tứ muội muội, hy vọng muội muội không ghét bỏ."
Phượng Vũ Hành cầm y phục trong tay trực tiếp hướng vào trong lòng Phấn Đại, Phấn Đại theo bản năng ôm lấy, tay động tới chất cải, "Ngao" một tiếng liền hét chói tai: "Đây là cái quỷ gì vậy!"
Cái giọng này quả nhiên hiệu quả, tất cả mọi người đem ánh mắt tập trung đến y phục kia.