"Đúng vậy, đúng vậy!" Lý ma ma kia tiến lên nửa bước giúp Diêu thị, dẫn mọi người đi vào viện, vừa đi vừa nói chuyện: "Đại phu nhân nói, Diêu di nương vừa mới hồi phủ, mọi việc không tiện, thay đổi ma ma không hiểu quy củ sợ là hầu hạ không tốt, sai lão nô mang theo hai đại a đầu đến đây giúp đỡ trước, chờ bên này sắp xếp tốt, thì để di nương chọn hạ nhân đắc lực mà sai sử."
"Thật là đã làm phiền đại phu nhân." Diêu thị co rút, cánh tay đang trong tay Lý ma ma đều buông ra. Lý ma ma này luôn hầu hạ Thẩm thị, lúc Thẩm thị vẫn là thϊếp, Lý ma ma cũng từng khom lưng cúi đầu gọi đại phu nhân. Nay phong thủy đã thay đổi, trở lại Phượng phủ, tất cả và quá khứ đều không giống nữa.
Dưới sự hướng dẫn của Lý ma ma, hai nha hoàn cũng tiến lên hành lễ với ba người, một người tên Mãn Hỉ, một người tên Bảo Đường.
Hai nha đầu có vẻ đều mười sáu, mười bảy tuổi, Mãn Hỉ hơi cao gầy, Bảo Đường có chút nhỏ mập, nhưng nếu Phượng Vũ Hành dựa vào ánh mắt thế kỷ XXI để xét kỹ, nhỏ mập mới là dáng người quyến rũ.
Nàng lạnh nhạt đánh giá ba người trước mặt, nói là hạ nhân, nhưng y phục mỹ lệ, thái độ không khiêm tốn chút nào, hai nha đầu còn trang điểm một chút. Lại nhìn lại mẫu tử ba người các nàng, y phục bằng vải thô, một thân vừa chạy vừa đuổi chật vật, còn biết là chủ tử, nếu không biết còn tưởng rằng các nàng mới là nô tài.
Lý ma ma là lão nhân, mặt mũi và năng lực làm việc đều chừng mực, cho dù trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt luôn lộ vẻ tươi cười. Nhưng Mãn Hỉ và Bảo Đường phép tắc lại bằng không, Phượng Vũ Hành nhìn rõ trên mặt hai người lộ ra sự khinh thường, lại đánh giá hai vị váy lụa mỏng chấm đất này một vàng nhạt một xanh nhạt, liệu có thể làm việc sao?
Tâm tình nàng bỗng tốt lên: "Nếu mọi người đã đến đây, vậy bắt đầu đi!" Phượng Vũ Hành vỗ tay, "Cái sân đầy bụi này để Mãn Hỉ và Bảo Đường phụ trách rửa sạch, Lý ma ma ở lại trợ giúp, Tôn ma ma theo ta vào buồng trong dọn dẹp."
Nàng vừa nói vừa đi đến góc, tùy tiện cầm hai cây chổi, không khách khí ném vào người Mãn Hỉ và Bảo Đường: "Trên cửa sổ có bụi, nền nhà trên, những nơi rách nát trong viện này đều phải dọn dẹp sạch sẽ cho ta. Mặt đất thì dùng nước giội, rồi lấy bàn chải chà cho ra diện mạo bàn đầu, các ngươi làm hạ nhân, những việc này chắc ta không cần phải phân phó quá nhiều, phải chú ý một chút, làm xong có thể ăn cơm trưa."
Nàng nói hết một hơi, dẫn đầu đẩy cửa nhà giữa, đập vào mặt là tro bụi, ngay sau đó liền gọi: "Lý ma ma, đem nước đến cho ta, thêm một cái chậu rỗng nữa."
Nhìn thấy Phượng Vũ Hành vào phòng, thì Tôn ma ma đỡ Diêu thị và Tử Duệ đi vào, để lại ba người đang choáng váng, đặc biệt là Mãn Hỉ và Bảo Đường, nói là hạ nhân, nhưng các nàng là nhất đẳng nha đầu bên người đại phu nhân, ngày thường không có việc gì làm thì đi pha trà, nếu không thì bồi phu nhân lảm nhảm nói chuyện phiếm, cho tới bây giờ chưa từng làm việc nặng!
Hai nha đầu khó xử nhìn Lý ma ma, thấy đối phương cũng lắc đầu, thì biết cũng không còn cách nào, ai bảo đại phu nhân đem các nàng tới đây. Nói là hỗ trợ, thật ra ai chẳng biết chỉ là giả vờ, chỉ cần thấy địa vị và cách ăn mặc của các nàng bên cạnh đại phu nhân, bất kì di nương chủ tử nào cũng không thật sự lập tức dám sai khiến các nàng.
Nhưng vị nhị tiểu thư vừa hồi phủ này không hành sử theo lẽ thường, chẳng những sai khiến, còn là kiểu dĩ nhiên là vậy, còn nói cái gì mà... nếu làm xong thì mới được dùng bữa?
"Ma ma." Mãn Hỉ cau mày mở miệng, "Chúng ta thật sự phải làm việc nặng như nàng nói sao?"
Lý ma ma trừng mắt nhìn nàng một cái, lại tức giận nói: "Các ngươi cứ như vậy trở về gặp đại phu nhân, ta đây cũng không ngăn cản, tốt nhất nên ngẫm lại chuyện đại phu nhân phân phó. Cái gì cũng chưa làm mà trở về, cẩn thận da của các ngươi!"
Nàng bị hù dọa như vậy, cũng đã bất chấp xót xa y phục trên người, cầm chổi lên nhắm mắt nhắm mũi bắt đầu quét tước, Lý ma ma cũng đến giếng gần viện đi múc nước. Trong phòng bốn người cũng đã bắt đầu bận rộn, thậm chí Phượng Tử Duệ cũng đi theo làm cùng.
Tôn ma ma vốn không nghĩ sẽ làm phiền mấy chủ tử, nhưng thứ nhất, căn phòng này nếu không dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả nơi ngồi cũng không có; thứ hai, nhìn Diêu thị làm mấy việc vặt vãnh này thuận buồm xuôi gió, nên biết nhất định là thói quen mấy năm sống ở sơn thôn, ma ma xoay sang chỗ khác lau giọt nước mắt ở khóe mi, lại không nhắc chủ tử nên đi nghỉ.
Rất nhanh, Lý ma ma đem nước đến đổ đầy một chậu rỗng, Phượng Vũ Hành vắt khăn lau bàn.
Mọi người đều vội vàng tạo nên một khí thế ngất trời, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một âm thanh mềm mại: "Dọa chết ta rồi! Đây là nơi quỷ quái nào vậy?"