Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Đào Hoa

Chương 93

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quan Tiểu Hà nặng nề gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Hai người tài xế biến hóa có

chút lớn, chú nói trong này có thể có vấn đề gì hay không, nói ví dụ như tối ngày hôm qua có người tìm bọn họ, bảo bọn họ nói chuyện?”

“Quan tiểu thư, ý cô là?”

Chu Thanh Sơn vừa nghe, trong lòng rét một cái, ý của Quan Tiểu Hà ông làm sao không biết, đây là trước đó ông một mực không dám nghĩ tới phương diện này, dẫu sao người có thể tiếp xúc tới hai người tài xế, đều là anh em cấp dưới bản thân đích thân sắp xếp, chẳng lẽ còn có người hãm hại mình?

“Không thể nào, Quan tiểu thư, ngày hôm qua trông hai người bọn họ cũng đều là người của tôi, trong này sẽ không có bất kỳ người nào khác tiếp xúc tới bọn họ, làm sao có thể…” Chu Thanh Sơn vội vàng phủ nhận nói.

“Chu đội trưởng, chú đừng kích động, chúng tôi cũng không ý tứ gì khác, chính là thuận miệng hỏi một chút.” Diệp Thiếu Xuyên đại khái cũng có thể đoán được tâm tư của Chu Thanh Sơn, cười nói: “Chú cũng biết, xem tình thế ngày hôm qua đó,

hai người này hiển nhiên là muốn mạng của chúng tôi, chúng tôi không thể không nhiều chút tâm tư, ngày hôm qua chúng tôi trở về cũng từ từ suy nghĩ, cũng chưa từng đắc tội với người nào, trong này có lẽ có chút hiểu lầm cũng nói không chừng, vì vậy, chúng tôi nhất định phải tìm được người phía sau hai người tài xế đó.”

“Người anh em này, tôi biết ý của cậu, yên tâm đi, chuyện này nhất định sẽ truy xét tới cùng, tra rõ chân tướng, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người uy hϊếp an toàn tính mạng của hai người.” Chu Thanh Sơn mói lời chính nghĩa.

Quan Tiểu Hà quả thực nghe không vô những thứ khách sáo này, không nhịn được ngắt lời nói: “Được rồi được rồi, Chu đội trưởng, nơi này không phải họp, không chính thức như vậy, nếu các chú không hỏi ra cái gì, vậy một lát chúng tôi tự mình hỏi một chút, có thể chứ?”

“Hai người định đích thân hỏi?” Chu Thanh Sơn kinh ngạc nói.

“Làm sao, không được sao?” Diệp Thiếu Xuyên nói.

“Không phải là không được, chỉ là thiết kế một vấn dề thủ tục.” Chu Thanh Sơn chần chừ một chút.

“Chu đội trưởng, thủ tục hay không thủ tục đích chúng tôi không hiểu, chuyện này tôi trước đã cùng chú Vũ nói qua, chú ấy cũng đồng ý, chẳng lẽ chú còn không đồng ý?” Quan Tiểu Hà nói.

“Nếu Vũ cục trưởng đều đồng ý, vậy tôi khẳng định cũng không ý kiến, chẳng qua là hai người phải chú ý thủ đoạn một chút.” Đối với chất vấn của Quan Tiểu Hà, Chu Thanh Sơn cũng không giận, chỉ nói.



“Điều này nhất định sẽ chú ý.” Diệp Thiếu Xuyên gật đầu.

Ting ting!

Không bao lâu, cửa bị đẩy ra, một thành niên hơn hai mươi tuổi, mặc đồ lưu manh, nhuộm tóc vàng, trên tay đeo còng tay đi vào dưới sự hướng dẫn của vị cảnh sát viên.

“Chu đội trưởng, lại thẩm vấn, không phải tôi cũng khai báo rồi sao?” Tên thành niên

nàỵ giống như không thấy hai người Diệp Thiếu Xuyên, chỉ là hướng Chu Thanh Sơn cợt nhả nói.

“Triệu Xuân, cậu chớ cợt nhả, cậu khai báo cái rắm? Thật đúng là coi chúng tôi là người ngu?” Chu Thanh Sơn cau mày, mắng.

“Chu đội trưởng, ông đừng nghiêm trang như vậy, chút chuyện nhỏ này cũng coi là cái gì, đừng nói không đυ.ng chết người, coi như đυ.ng chết, tôi cũng như cũ không sao, ông tin không?” Tên thanh niên tên là Triệu Xuân ùm ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, nghiêng cổ tiếp tục nói.

Thấy bộ dáng này của hắn, Chu Thanh Sơn cùng Diệp Thiếu Xuyên cũng tàm tạm, cũng không sao để ý, ngược lại là Quan Tiểu Hà thiếu chút nữa tức nổ, cái gì gọi là đυ.ng chết người cũng không sao, à, làm bà cô bóp chết, ngươi có bản lĩnh đυ.ng chết người thử xem?

Cô thật sự là không nhịn được tức giận trong lòng, bước ra mấy bước, bụp một cước liền đá vào trên người Triệu Xuân kia, sau khi đem người mặt đầy kinh ngạc

đá lộn vèo trên đất: “Anh là thứ gì, nơi này cỏ chỗ cho anh ngồi sao?”

“Ai u!”

Triệu Xuân đau kêu to: “Con quỷ nhỏ, cỏ dám đá tôi, ay, có tin lão tử đi ra ngoài gϊếŧ chết cô hay không?”

“Gϊếŧ chết tôi? Được lắm, tôi ngược lại muốn xem xem anh có bản lãnh gì, chỉ bằng anh ngày hôm qua thiếu chút nữa đυ.ng chết tôi, đời này anh còn muốn đi ra ngoài?” Quan Tiểu Hà cười nhạt, không nhịn được lại đá một cước.



Chu Thanh Sơn thấy một cảnh này, cũng không lên tiếng ngăn cản, chẳng qua là ánh mắt có chút lạnh lạnh nhìn Triệu Xuân kia, thật là đồ không biết sống chết, đến lúc này, còn phách lối như vậy, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào.

“Có bản lãnh anh đánh chết tôi xem!”

Triệu Xuân nằm trên đất không đứng lên, trong miệng mắng: “Con quỷ nhỏ, cô chờ đó, cô cho đó cho tôi!”

‘Tôi chờ đây!

Quan Tiểu Hà một cước lại một chân, cô xuất thân luyện Taekwondo, lực trên đùi cực lớn, cũng là Triệu Xuân này hàng năm đánh lộn, người luyện đến cả thủ đoạn bị đánh, nếu là người bình thường, đã sớm kêu cha gọi mẹ.

“Được rồi, đừng đá chết!”

Diệp Thiếu Xuyên đi tới kéo Quan Tiểu Hà.

Quan Tiểu Hà vẫn ở chỗ cũ bực bội, nhưng cũng biết mình không thể nào thật sự đánh chết đối phương, lại đá hai cái liền bị Diệp Thiếu Xuyên kéo sang một bên.

“Mày tới, lại tới phiên mày!” Triệu Xuân vẫn còn đang kêu gào.

Diệp Thiếu Xuyên kéo Quan Tiểu Hà, không để cho cô hành động, ánh mắt lại hướng Chu Thanh Sơn nhìn sang, cười nói: “Chu đội trưởng, nếu không chúng tôi cứ như vậy hỏi?”

“Hai người hỏi đi, tôi còn có chút chuyện, trước đi ra ngoài một chút!” Chu Thanh

Sơn gật đầu, cũng không thèm nhìn tới Triệu Xuân kia, liền đi ra ngoài.

“Ngược lại là một người thức thời!”

Đối với phản ứng của Chu Thanh Sơn Diệp Thiếu Xuyên rất hài lòng, chờ sau khi ông rời khỏi đây, trước kéo Quan Tiểu Hà ngồi xuống bên cạnh bàn tra hỏi, sau đó anh đi tới trước mặt Triệu Xuân đó, cúi người nhìn đối phương, ánh mắt cổ quái, hình như đang quan sát thứ gì vậy, nhưng nửa ngày cũng không nói lời nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »