Chương 87

Vừa nghe Giả Quân nói lời này, vẻ lo lắng của Trương Hạc Minh lập tức tản đi, trên mặt lộ ra nụ cười, đối với bản thân anh vợ này vẫn là thật hiểu, chuyện không chắc tuyệt đối sẽ không nói, ông ta nói như vậy, nhất định là đã có mục tiêu, chính là không biết ngồi vị trí nào?

“Được rồi, không có chuyện tôi liền đi, Tiểu

Cường, cháu ra đây tiễn cậu.”

Giả Quân lời đợi ở chỗ này, đứng lên đi ra ngoài, đồng thời sớm đã gọi Trương Tiểu Cường lên.

Trương Hạc Minh biết anh vợ là có lời muốn cùng con trai mình, cũng rất thức thời, cũng không tiếp tục sáp tới gần, sau khi tiễn Giả Quân tới cửa liền trở về.

“Cậu, cậu có chuyện?” Sân ngoài biệt thự, Trương Tiểu Cường hỏi.

“Tiểu Cường à, mặc dù chuyện này cũng không phải là rất nghiêm trọng, nhưng cũng không dễ dàng cho qua như vậy, cậu nói lại với cháu một lần, cháu nhất định phải xử lý thích đáng, bị chút ủy khuất không sao, chỉ cần người không sao là được. Tính cách cháu có chút nóng, điểm này thật không tốt, cháu phải thay đổi, biết không?” Giả Quân thành khẩn nói.

Trương Tiểu Cường biết cậu là sợ mình nuốt không trôi cục tức kia, đây là an ủi mình, trong lòng cũng có chút cảm động, liền vội vàng gật đầu đồng ý.

Chương 57: Tặng Điện Thoại “Sao lâu như vậy?”

Sau khi gọi điện thoại, Diệp Thiếu Xuyên thấy Quan Tiểu Hà đã là nửa giờ sau, anh sớm đã có chút chờ đến sốt ruột, sau khi thấy người, không nhịn được hỏi.

“Đương nhiên là có chuyện rồi, anh chờ một chút, tôi tặng anh đồ tốt!”

Quan Tiểu Hà mảy may không bởi vì Diệp Thiếu Xuyên chờ sốt ruột mà tức giận, vừa nói, liền móc ra một cái hộp từ trong bọc nhỏ tinh xảo, đưa tới trên tay Diệp Thiếu Xuyên.

“Đây là cái gì?”



Diệp Thiếu Xuyên nghi ngờ cầm lấy nhìn một cái, phía trên điện thoại màn ảnh lớn dần đập vào tầm mắt, bỗng nhiên giật mình nói: “Đây là điện thoại, cô tặng tôi điện thoại làm gì?”

“Có phải rất ngạc nhiên vui mừng hay không?” Quan Tiểu Hà không đáp màhỏi ngược lại, mặt đầy mong đợi nhìn Diệp

Thiếu Xuyên.

“Là có chút ngạc nhiên vui mừng!”

Diệp Thiếu Xuyên rất muốn nói bản thân đã có điện thoại, nhưng nhìn biểu tình mong đợi đó của Quan Tiểu Hà, lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào, gật đầu nói.

“Mở ra xem xem đi, đây chính là điện thoại CL kiểu mới nhất, RAM và kiểu cách cũng là lớn nhất tốt nhất.” Nghe thấy lời của Diệp Thiếu Xuyên, Quan Tiểu Hà vô cùng vui vẻ, vội vàng nói.

“Được, được, tôi liền mở ra, sao đột nhiên cô nghĩ đến mua điện thoại cho tôi?” Diệp Thiếu Xuyên có chút dở khóc dở cười bóc túi đựng hộp ra, trong miệng lại hỏi.

“Không phải anh không có điện thoại sao, vừa vặn hôm nay tôi mua điện thoại cho Tiểu Y, liền thuận tiện mua cho anh một cái, anh cũng không nên tự mình đa tình cho là tôi là cố ý mua cho anh, hơn nữa, sau này anh có điện thoại, chúng ta không phải là cỏ thể liên lạc nhiều một chút!” Quan Tiểu Hà nói.

Phải không?

Diệp Thiếu Xuyên vừa nghe cũng biết cô nói dối, nhưng trong lòng lại không muốn vạch trần, không biết tại sao, ngược lại là anh thật sự hưởng thụ loại cảm giác này, ấm áp, rất động lòng.

Mở túi bọc hộp ra, điện thoại màu đen màn hình như mặt gương, lẳng lặng nằm ở trong hộp, nhìn qua giống như tác phẩm nghệ thuật, khiến cho người ta không đành lòng đυ.ng chạm.

“Ai ya!”

Ngay lúc Diệp Thiếu Xuyên đang định đưa tay cầm điện thoại ra, đột nhiên Quan Tiểu Hà kinh hô một tiếng, dọa anh giật mình, thiếu chút nữa làm điện thoại rơi xuống mặt đất.

“Cô làm sao vậy?” Diệp Thiếu Xuyên cười khổ hỏi.



“Tôi quên mua sim điện thoại cho anh rôi. Trên gương mặt tuyệt đẹp tươi cười của Quan Tiểu Hà hiện lên một vẻ ảo não.

“Mua sim điện thoại gì, tôi lại không phải không có?”

Nghe nói như vậy, Diệp Thiếu Xuyên đưa giọng, cười nói.

“Cái gì, anh có sim điện thoại?”

Lần này đến phiên Quan Tiểu Hà giật mình, hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Đúng rồi, số điện thoại lúc trước anh gọi cho tôi là của ai, không phải là của chính anh chứ?”

“Đúng vậy, chính là của tôi!”

Diệp Thiếu Xuyên một dáng vẻ đương nhiên.

“Không phải anh không có điện thoại sao, sao có thể có sim điện thoại?” Quan Tiểu Hà ngây ngẩn, hỏi tới.

Diệp Thiếu Xuyên ngược lại là không có chú ý tới biểu tình của cô, chủ động giải thích: “Là như này, ngày hôm qua chị Lữ mua điện thoại cho tôi, vừa vặn số điện thoại cũng giúp tôi làm xong.”

“Cái gì, Lữ Thanh Tuyết đó cũng mua điện thoại cho anh?” Quan Tiểu Hà vừa nghe, lại thét lên, một bộ dáng vẻ khó tin.

“Đúng vậy, sao thế?” Diệp Thiếu Xuyên nghi ngờ hỏi.

“Anh, anh tên khốn kiếp này, trả điện thoại lại cho tôi!” Quan Tiểu Hà làm ra vẻ rất tức giận, đoạt mất điện thoại từ trên tay Diệp Thiếu Xuyên.

“Làm gì vậy?”