“Có chuyện gì?”
Dù sao cũng là con ruột, Trương Hạc
Minh cũng vô cùng nuông chiều anh ta, tức giận cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh liền hỏi: “Mày lại rước lấy phiền phức cho tao?”
“Còn chưa chọc, có điều sắp rồi, ông biết hôm nay tôi thấy ai không?” Trương Tiểu Cường dửng dưng nói, rồi tiếp đó lại hỏi.
“Ai?
Trương Hạc Minh theo bản năng hỏi.
“Ha ha, ông đoán đi!” Trương Tiểu Cường hết sức thiếu đòn trả lời, có điều không đợi Trương Hạc Minh đen mặt nổi giận, anh ta vội vàng nói bổ sung: “Là Lữ Thanh Tuyết!”
Lúc Diệp Thiếu Xuyên tỉnh lại, đã hơn bốn giờ chiều.
Anh mở mắt ra, kinh mạch vẫn trống rỗng, khiến cho anh không nhịn được nở nụ cười khổ, vặn vẹo một cái đầu, phát hiện trên người mình đang đắp chăn, đang nằm hết sức quy củ ở trên giường bệnh.
“Anh Tiểu Diệp!”
Còn không chờ anh biết xảy ra chuyện gì, một âm thanh vui vẻ vui sướиɠ truyền tới, rất nhanh một gương mặt đẹp vừa vui vừa giận liền xuất hiên ở trước măt anh.
“Tiểu Y, bây giờ em hoàn toàn khỏe chưa?” Thấy nét mặt tươi cười vui vẻ của thiếu nữ, mệt mỏi trong lòng Diệp Thiếu Xuyên dường như tiêu tán không ít, cười hỏi.
“Hoàn toàn khỏe ròi, cho tới bây giờ em chưa từng cảm giác thân thể tốt như vậy, cùng những người khác giống nhau như đúc.” Tiểu Y vội vàng nói, vì để cho Diệp Thiếu Xuyên thấy rõ, cô còn xoay một vòng.
Thân thể cô gái nhẹ nhàng mà xoay, mặc dù có chút gầy gò, nhưng cũng uyển chuyển vô cùng, vừa nghĩ tới trước dáng vẻ tTiểuiểu Y nằm ở trên giường bệnh hấp hối, hôm nay lại như cô gái xinh đẹp bình thường, tràn
đầy sinh cơ và sức sống, trong lòng Diệp Thiếu Xuyên thật sự đắc ý, là anh, khiến sinh cơ và hy vọng lần nữa trở lại trên người con bé.
Lúc này, anh cảm giác bản thân bỏ ra mấy ngày nay cũng không uổng phí, nụ cười tươi đẹp của cô gái kia, đơn giản là hồi báo tốt nhất đối với anh.
“Bác… bác sĩ Diệp, bây giờ anh không sao chứ?”
Lúc này, lại một âm thanh có chút thấp thỏm vang lên, thức tỉnh Diệp Thiếu Xuyên, vội vàng nghiêng đầu nhìn, lại thấy mặt Quan Tiểu Hà đỏ ửng, vặn vạt áo, mặc dù là đang cùng anh nói chuyện, nhưng thật không
dám nhìn dáng vẻ anh.
Diệp Thiếu Xuyên rất kỳ quái, không biết Quan Tiểu Hà là thế nào, bộ dáng kia, cùng dáng vẻ tùy tiện trong quá khứ của cô đơn giản là khác biệt một trời một vực, trong lúc nhất thời anh lại có chút không thích ứng.
“Tiểu Hà, cô sao thế?” Diệp Thiếu Xuyên không nhịn được hỏi.
“Cái gì sao thế, tôi không sao mà?”
Quan Tiểu Hà sững sờ một chút, quan sát cả người trên dưới bản thân, cũng không có phát hiện cái gì khác lạ, một đôi mắt to đen nhánh tràn đầy nghi ngờ hướng nhìn Diệp
Thiếu Xuyên.
Đây mới có chút giống cô.
Trong lòng Diệp Thiếu Xuyên suy nghĩ, trên mặt lại hiện ra nụ cười nói: “Không sao, tôi chỉ là hỏi một chút, đúng rồi, bây giờ mấy giờ rồi, tôi phải về sớm một chút.”
“Đã bốn rưỡi rồi, bác sĩ Diệp, ờ thì, luôn gọi anh là bác sĩ Diệp cũng không tốt lắm, nếu không tôi gọi Thiếu Xuyên đi, cái đó anh gấp trở về như vậy làm gì, một lát nữa tôi mời anh cùng Tiểu Y đi ăn cơm!” Quan Tiểu Hà nói, một đôi mắt đẹp chăm chú chờ Diệp Thiếu Xuyên, tựa như rất sự anh cự tuyệt.
Có điều Diệp Thiếu Xuyên cũng không có chú ý tới, vừa vén chăn lên xuống giường, vừa lắc đầu nói: “Còn chưa phiền toái, chị Lữ còn đang chờ tôi về nhà nấu cơm, cũng đã bốn rưỡi rồi, đoán chừng chị ấy cũng nóng lòng chờ.”
“Lại là chị Lữ!”