Ông ta, cùng với những chuyên gia khác, hoàn toàn thua, bại bởi Diệp Thiếu Xuyên, cũng bại bởi Trung y, lại là bại bởi một Trâu Trường Xuân bị ông ta xem thường như thường lệ.
“Chuyện này không thể nào…”
Trương Hạc Minh xoay người đi về hướng phòng làm việc, bước đi lảo
đảo, trong miệng luôn nhắc đi nhắc lại một câu nói này, chỉ là lúc này, cũng không người nào để ý đến ông ta nữa.
“Tiểu Y thật sự khỏi rồi?”
Y tá đứng cùng những bệnh nhân phòng bệnh khác nghe được âm thanh nơi này, thật sự là không nhịn được ló đầu ra, mỗi một người đều hết sức mừng rỡ kêu lên.
“Thần y!”
Một ít bệnh nhân mắc bệnh nan y giống vậy nhìn Hạ Vũ Y, ánh mắt lại cố gắng nhìn bên trong phòng bệnh, ở trong mắt bọn họ, lúc này Diệp
Thiếu Xuyên nhất định chính là thần y chân chính.
Ngay cả ung thư não cũng chữa khỏi, còn có cái gì là anh không chữa khỏi?
Nghĩ đến bệnh nan y trên người mình có lẽ cũng có một ngày khỏi hẳn, những bệnh nhân này và thân nhân khác liền cũng không ngòi yên nữa, đều lớn tiếng nói: “Diệp thần y, cậu cũng xem bệnh giúp tôi một chút đi!”
“Cũng xem cho tôi một chút!”
“Thời gian của cha tôi không nhiều lắm, Diệp thần y, cậu nhất định phải khám cho chúng tôi, chỉ cần cậu có thể trị khỏi cho cha tôi, điều kiện cậu
tùy tiện nói!
Nhìn các bệnh nhân càng ngày càng kích động, Trâu Trường Xuân cũng không ngờ tới sẽ xuất hiện một cảnh này, sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng lớn tiếng nói: “Mọi người yên lặng một chút, không nên ồn ào, nghe tôi nói.”
“Trâu viện trưởng, để cho Diệp thần y xem bệnh cho tôi đi!” Một lão già nói.
“Xem bệnh không gấp, trước hết nghe Trâu viện trưởng nói đã, Diệp thần y ở trong phòng bệnh, mọi người không nên ồn ào, chớ doạ sợ Diệp thần y.” Một thân nhân của bệnh nhân lớn giọng, vừa mở miệng liền át lại âm thanh của tất cả mọi người.
Nghe nói như vậy đám người lúc này mới yên tĩnh lại.
“Khụ khụ, tôi là Trâu Trường Xuân viện trưởng một viện thành phố, xin chào mọi người, liên quan tới tình hình bác sĩ Diệp chữa bệnh cho Hạ Vũ Y, tôi nói tóm tắt một chút.”
Trâu Trường Xuân nhìn vòng quanh mọi người, hăm hở, không đợi mọi người mở miệng liền tiếp tục nói:
“Bác sĩ Diệp nói qua với tôi, cũng không phải là y thuật cậu ấy cao minh cỡ nào, mà là bệnh tình của Hạ Vũ Y đã chẩn đoán sai, nói cách khác, bệnh của Hạ Vũ Y cũng không phải là ung thư não như mọi người biết, mà là một loại chứng bệnh hết sức đặc
thù, bác sĩ Diệp đã từng chữa loại bệnh này, vì vậy mới có thể chữa khỏi lần nữa. Cũng không phải là nói cậu ấy là thần y, hy vọng mọi người không nên truyền sai.”
“Thật hay giả?”
“Thì ra Tiểu Y không phải ung thư não, khó trách!”
“Coi như không phải ung thư não, những giáo sư chuyên gia khác cũng không trị khỏi, bác sĩ Diệp có thể trị khỏi, vậy đã nói rõ y thuật của cậu ấy cao minh, không phải chuyện đùa, tôi nhất định phải bảo cậu ấy xem cho tôi.”
Các bệnh nhân bàn luận sôi nổi.
Trâu Trường Xuân thấy vậy, lần nữa nói: “Mặc dù bác sĩ Diệp luôn nói cậu ấy không phải thần y, nhưng y thuật của cậu ấy chúng ta lại quá rõ ràng, tuyệt đối được gọi là bàn tay vàng, mọi người nói có đúng hay không?”
“Đúng!”
“Đúng vậy, quả là bàn tay vàng, trước đó nghe nói cấp cứu mẹ của Vương phó bí thư, cũng là bác sĩ Diệp ra tay cứu trở về.”
“Thật sao? Y thuật của bác sĩ Diệp quá tốt ròi.”
Không đợi mọi người nói xong, Trâu Trường Xuân tiếp tục lớn tiếng nói: “Có điều bác sĩ Diệp khám bệnh cho người khác, mỗi một lần cũng phải hao phí tinh thần rất lớn, mọi người cũng đều thấy được, đến bây giờ bác sĩ Diệp cũng chưa ra, không phải là bởi vì cậu ấy làm giá, mà là mới vừa rồi cậu ấy chữa trị cho Hạ Vũ Y quá mệt mỏi, bây giờ đang nghỉ ngơi bên trong, mọi người nhỏ giọng một chút, không nên quấy rầy cậu ấy, được không?”
“Được, Trâu viện trưởng, chúng tôi nghe ông.”
“Có điều bệnh của chúng tôi làm thế nào, bác sĩ Diệp sẽ xem cho chúng
tôi sao?
Có vài bệnh nhân lo lắng.
“Mọi người không cần lo lắng, chờ bác sĩ Diệp nghỉ khỏe, tôi sẽ đem tình hình của mọi người nói với cậu ấy, còn có xem hay không, thấy thế nào, chờ bản thân bác sĩ Diệp quyết định. Mà bây giờ, mọi người cũng giải tán trước đi, dẫu sao chặn ở cửa cũng không tốt, không khí không lưu thông không nói, còn dễ dàng ồn ào xảy ra tai nạn, mọi người cảm thấy thế nào?” Trâu Trường Xuân nói.
“Trâu viện trưởng nói đúng, chặn ở cửa như vậy quả thật không tốt, chỉ là tình hình của chúng tôi, Trâu viện
trưởng nhất định phải nói với bác sĩ Diệp nha.”