Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Đào Hoa

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Hạc Minh hận không thể đi nhanh hơn một chút, cách Diệp Thiếu Xuyên càng xa càng tốt, nhưng người đàn ông đi cùng ông ta đến lại không đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Xuyên, giống như đang nhìn một người chết, anh ta cao một mét bảy mấy không cao bằng Diệp Thiếu Xuyên, nhưng lại ngẩng đầu, như thể nhìn xuống Diệp Thiếu Xuyên.

‘Ây ya, bệnh nhân này, cản đường

của anh rồi, thực sự xin lỗi, đến đây, tôi nhường anh, anh đi bên này.” Diệp Thiếu Xuyên nhìn cái người kia, đột nhiên kêu lên một tiếng, vừa nói, vừa tránh đường ra cho đối phương đi.

Đối phương không ngờ Diệp Thiếu Xuyên lại phản ứng như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, nhưng nhìn biểu cảm cười nhạo trên mặt Diệp Thiếu Xuyên, liền biết rằng Diệp Thiếu Xuyên thực sự đang trêu chọc mình, nhất thời phẫn nộ, nắm tay đấm về phía Diệp Thiếu Xuyến: “Con mẹ mày nói lão tử có bệnh à, có tin lão tử đánh chết mày không?”

Phịch!

Anh ta chưa kịp nói xong, thì nắm đấm của anh ta đã rơi vào tay Diệp Thiếu Xuyên, đột nhiên một cơn đau đớn truyền đến, cảm giác như đấm lên thép, đau âm ỉ.

Anh ta muốn rút tay lại, nhưng phát hiện đã bị Diệp Thiếu Xuyên bắt lấy, sao cũng không rút lại được, lúc này sao không biết là minh đã đá phải tấm sắt.

Nhưng anh ta kiêu ngạo hống hách quen rồi, dù biết Diệp Thiếu Xuyên mạnh hơn mình, cũng không có ý chịu thua, ngược lại còn quát nói: “Con mẹ mày dám phản kháng sao, buông tay lão tử ra, có tin lão tử khiến cho mày không ra khỏi được bệnh

viện này không?

“Ôi, khẩu khí thật là lớn, suýt chút dọa chết tôi rồi.”

Diệp Thiếu Xuyên kêu lên một tiếng, vẻ mặt lo lắng sợ hãi, nhưng sức mạnh trong tay còn lớn hơn, giống như một cái kẹp sắt, bóp đối phương kêu lên ầm ĩ, xương cốt như muốn gãy ra.

“Ui da, ui da, đau quá, đau chết lão tử rồi, con mẹ mày buông lão tử ra!” Đối phương kêu la thảm thiết, bỗng nhiên nâng đầu gối lên, đá vào chỗ hiểm của Diệp Thiếu Xuyên.

Nếu lần này bị đá trúng, e rằng hạnh

phúc đời sau của Diệp Thiếu Xuyên sẽ không còn nữa.



Nhìn thấy tên này độc ác như vậy, trong lòng Diệp Thiếu Xuyên vô cùng tức giận, trực tiếp bóp nát một ngón tay của đối phương, đồng thời cũng nâng đầu gối lên, kẹp lấy đầu gối của đối phương.

Rầm!

“A, đau chết mất…”

Tay đứt ruột xót, loại đau đớn này không phải người bình thường có thể chịu được, bên kia hét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, lại lập tức cảm thấy đầu gối truyền đến một cơn

đau như xé, ầm một tiếng, cả người trực tiếp ngã xuống đất, một tay ôm đầu gối, lăn lộn khắp sàn, không còn chút tiêu sái như trước đây nữa.

“Ai da, anh bạn, sao anh lại nằm trên đất, đến mức đó sao, chỉ bắt tay thôi mà, đến đây, mau đứng lên.” Dáng vẻ Diệp Thiếu Xuyên rất chân thành, nhanh chóng đi tới dìu đối phương.

Cửa phòng khoa nội trú kẻ qua người lại, không biết có bao nhiêu người đã nhìn thấy dáng vẻ gương súng sẵn sàng của bọn họ, không ít người bu lại xem náo nhiệt.

Họ nhìn thấy người đàn ông đó không chỉ chửi thề trước, lại còn động thủ

trước, vốn dĩ lo Diệp Thiếu Xuyên sẽ chịu thiệt, không biết rằng công phu chưa tới một câu, người trước mặt đã ngã ngào xuống đất, bộ dạng như đã chịu phải tổn thương nặng, thực sự là có chút ngạc nhiên.

Người xem đâu biết rằng Diệp Thiếu Xuyên giở trò, thấy Diệp Thiếu Xuyên cũng tỏ vẻ ngạc nhiên đi đỡ người đàn ông hung hãn đó, còn tưởng rằng đối phương là đang ăn vạ, trong lòng theo bản năng nghiêng về Diệp Thiếu Xuyên.

“Chàng trai, cái tên này không phải người tốt, cậu nên nhanh chóng rời đi, đừng để ý đến cậu ta, cứ để cậu ta nằm trên đất đi, cái đồ ăn vạ, là người ghê tởm nhất.”

Một ông lão không thể làm ngơ, chủ động ngăn cản Diệp Thiếu Xuyên đỡ người.

Diệp Thiếu Xuyên nghe vậy, đột nhiên có chút do dự, trong lòng suýt chút nữa cười đến chết đi được.
« Chương TrướcChương Tiếp »