Chương 86: Tu luyện, tu luyện (một)

Editor: MAC

Nửa tháng lặng lẽ trôi qua.

Trong nửa tháng này ngoài việc Phong Như Khuynh chăm sóc linh dược ra thì thời gian còn thừa nàng mượn linh lực của linh dược thiện để tu luyện, cũng may khoảng thời gian này không có người đến quấy rầy nên nàng mới an tâm tu luyện.

Trong phòng lúc này, thiếu nữ đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên mở to hai mắt, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi khí bẩn, khóe môi khẽ cong thành nụ cười nhạt.

“Trong nửa tháng này cuối cùng ta cũng lên võ giả cao giai sơ cấp, nhưng con đường tu luyện còn rất dài, ta tin rằng sẽ có một ngày ta khiến cho tất cả mọi người biết rằng nữ nhi Nạp Lan Hoàng Hậu không kém chút nào!

Tuy gương mặt thiếu nữ vẫn mập mạp nhưng đã dần dần thấy được đường nét tinh tế chứ không phải đều là mỡ béo chen chúc như trước.

Trên khuôn mặt của nàng hiện ra ánh sáng kiên định chói mắt, sáng lóa rực rỡ.

...

Lúc Phong Như Khuynh đẩy cửa ra thì nhìn thấy một thiếu niên đứng dưới gốc cây liễu cách nàng không xa.

Khuôn mặt thiếu niên thanh tú tuấn mỹ như ngọc, ánh mắt hắn sạch sẽ như hồ nước trong, hắn khẽ cười nhìn Phong Như Khuynh đi ra khỏi phòng.

“Khuynh Khuynh, tỷ lại gầy.”

Mỗi ngày Khuynh Khuynh ra cửa hắn đều cảm thấy nàng lại gầy đi nhưng Phong Như Khuynh lúc này nhìn càng xinh đẹp hơn trước.

“Thần Nhi, tỷ muốn đến một nơi, đệ đi theo ta đi.”

Phong Như Khuynh than nhẹ, cho dù bây giờ nàng dựa vào linh dược thiện để gầy xuống nhưng do trước đây nguyên chủ quá béo nên nếu nàng muốn hoàn toàn gầy đi thì chính là một công trình rất lớn.

Thực sự không dễ.

“Tỷ muốn đi đâu đệ cũng sẽ đi theo.” Ánh mắt Tần Thần bình tĩnh nhìn Phong Như Khuynh.

Cuộc đời này cho dù nàng muốn đi đâu thì hắn cũng sẽ luôn làm bạn với nàng.

Cả đời không bỏ.

...

Hậu viện Hoàng cung.

Trên núi cấm, Phong Như Sương nằm co rúc thành vòng tròn, cánh tay nàng ta ôm chặt lấy hai đầu gối, khuôn mặt trắng bệch run rẩy.

Phong Như Khuynh!

Đều do nàng!

Dựa vào cái gì? Cả hai đều là nữ nhi của phụ hoàng mà Phong Như Khuynh được muôn vàn sủng ái, cho dù bề ngoài mập mạp lại còn ăn chơi trác táng nhưng phụ hoàng vẫn luôn sủng ái yêu thương nàng ấy.

Mà người ưu tú như nàng ta thì phụ hoàng lại chưa bao giờ để ý chút nào...

Lạnh, thật lạnh...

Phong Như Sương cắn môi, ánh mắt nàng ta càng thêm căm hận, móng tay dí mạnh vào trong trong bàn tay.

“Sương Nhi, Sương Nhi!”

Đột nhiên giọng nói quen thuộc từ phía trước vang đến, Phong Như Sương vội vàng ngẩng đầu, đáy mắt nàng ta tràn ra sự vui sướиɠ kích động nhanh chóng bò từ mặt đất lên.

Rất xa nàng ta đã trông thấy Lưu Dung bước nhanh đến đây, nàng ta không kịp chờ Lưu Dung đến đã vội vàng chạy lại chỗ bà ta.

“Mẫu phi, có phải cuối cùng phụ hoàng cũng đau lòng con nên muốn thả con ra hay không? Đúng rồi, phụ hoàng đâu? Sao ngài không tới? Nơi này thật sự không phải là chỗ cho người ở, không những lạnh lại còn có cả những linh thú trên núi cấm nữa, con thực sự rất sợ hãi...”

Nhìn hai mắt Phong Như Sương đỏ bừng mà trong lòng Lưu Dung nặng trĩu, bà ta cầm bàn tay lạnh băng của thiếu nữ khẽ thở dài. ./MAC/.

“Những vị đại thần đã cùng nhau khẩn cầu bệ hạ tha thứ cho con nhưng bệ hạ cứ liên tiếp kéo dài ngày như vậy, hôm nay ta vừa mới được giải trừ cấm túc nên mới đến tìm con.”

Những đại thần kia có thái độ rất kém khi bàn luận về Lưu Dung, nguyên nhân đơn giản bởi vì bà ta lừa lấy đi Thiết Huyết lệnh.

Nhưng so sánh giữa Phong Như Sương và Phong Như Khuynh thì bọn họ tất nhiên sẽ giúp đỡ Phong Như Sương.

Ngay cả vậy thì bệ hạ cũng phải chịu áp lực, Phong Như Sương bị nhốt lâu như thế, nếu ngài vẫn tiếp tục nhốt nàng ta thì không biết chừng đám linh thú trên núi cấm sẽ gây ra chuyện gì đó cho nên ngài mới đồng ý thả nàng ta ra.