Chương 40: Nạp Lan Đại Nhi (4)

Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Beta: MAC

Có lẽ là do Thiên Linh Quả quá mức mỹ vị, làm cho Nạp Lan Đại Nhi cũng không sợ hãi như ban đầu nữa, khuôn mặt nhỏ nở ra một nụ cười ngọt ngào: “Rất ngọt.”

“Đại Nhi, sao trễ như thế muội còn ở bên ngoài?”

Nạp Lan Đại Nhi chớp mắt to, uể oải cúi đầu: “Ca ca…… Tâm tình không tốt, Đại Nhi đi mua bánh hoa quế, cho ca ca ăn, nhưng Đại Nhi tìm không thấy.”

Ở phía nam, xác thật là có một chỗ bán bánh hoa quế nổi danh, biểu ca chắc bởi vì việc từ hôn mà tâm tình không vui, cho nên Đại Nhi mới lén lút chạy ra ngoài đi mua điểm tâm hắn thích nhất.

Phong Như Khuynh khẽ thở dài một tiếng.

Nghĩ đến hôm nay lúc nhìn thấy biểu ca, sắc mặt của hắn xác thật không tốt, đáng tiếc khi đó nàng vẫn chưa biết đến việc từ hôn này.

“Đi thôi, Đại Nhi, ta dắt muội đi mua.”

Phong Như Khuynh đứng lên, nàng nắm tay nhỏ Nạp Lan Đại Nhi, hơi hơi mỉm cười.

……

Bóng đêm dần kéo xuống.

Bên trong phủ tướng quân là một đoàn lộn xộn, ngay cả lão tướng quân thân thể không khoẻ cũng đã từ trên giường dậy, dẫn theo mọi người đi tìm Nạp Lan Đại Nhi.

Đèn bắt đầu được thắp lên.

Ở cổng phủ tướng quân, Nạp Lan phu nhân không ngừng nhìn ra bên ngoài, bà nôn nóng, siết chặt khăn trong tay, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Tướng quân cùng phụ thân đi ra ngoài lâu như vậy, sao vẫn chưa trở về? Cũng không biết bọn họ có tìm được Đại Nhi không nữa.”

Đại Nhi một tuổi mới có thể bò, hai tuổi còn chưa biết nói, đến ba tuổi mới có thể tự đi đường, hơn nữa nàng bệnh tật ốm yếu, bởi vậy, từ nhỏ bà đã yêu thương Đại Nhi nhiều hơn một chút.

Nếu Đại Nhi thật sự mất tích…… Bà…… Quãng đời còn lại bà nên vượt qua như thế nào?

Nạp Lan phu nhân lau nước mắt đã chảy ra khóe mắt, nhẹ nhàng than vãn một tiếng.

Cũng đúng lúc này……

Dưới ánh nến cách đó không xa, một bóng dáng nho nhỏ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Trong lòng Nạp Lan phu nhân vui vẻ, nhưng khi thấy thiếu nữ bên cạnh Nạp Lan Đại Nhi, sắc mặt bà thay đổi trong nháy mắt, đi nhanh qua, cấp tốc đem Nạp Lan Đại Nhi từ trong tay Phong Như Khuynh đoạt lại, gắt gao ôm vào trong lòng.

Ánh mắt của bà rất khủng hoảng, dùng sức ôm Nạp Lan Đại Nhi, biểu tình kia, giống như sợ Phong Như Khuynh sẽ tiếp tục khi dễ con bé.

“Mợ,” Phong Như Khuynh hiểu rõ nguyên do của sự sợ hãi trong lòng Nạp Lan phu nhân là đến từ nơi nào, nàng cười khổ một tiếng, “Ngươi không cần lo lắng, ta không khi dễ nàng, lần này là Đại Nhi muốn đi mua điểm tâm cho biểu ca, nhưng lại lạc đường, ta gặp được nên mới đưa nàng trở về.”

Nạp Lan phu nhân vẫn không tin Phong Như Khuynh, trong mắt mang theo cảnh giác: “Vậy đa tạ công chúa, ngày sau không phiền công chúa lo lắng, Đại Nhi, sau này con không thể như vậy, mẫu thân sắp bị con hù chết rồi.”

Đầu Nạp Lan Đại Nhi chôn trong ngực Nạp Lan phu nhân, khuôn mặt nhỏ nở ra một nụ cười sáng lạn: “Mẫu thân đừng sợ, biểu tỷ tỷ…… Bảo vệ con.”

Phong Như Khuynh bảo vệ Đại Nhi?

Trong mắt Nạp Lan phu nhân toát ra hoài nghi, chỉ cần nàng không khi dễ Đại Nhi, thì bà đã cảm kích nàng cả đời, lại càng không hề có hy vọng nàng có thể bảo hộ con bé.

“Mợ, ta thật sự không có ác ý,” Biểu tình Phong Như Khuynh nặng trĩu, “Lần này ta tới, là vì muốn hỏi…… thân thể ngoại công như thế nào?”

Nàng không có nói chuyện biểu ca bị từ hôn, chuyện này khá xấu hổ để mở miệng, nàng không nên nói trước mặt Nạp Lan phu nhân, nếu không thì quan hệ của bọn họ sẽ càng khó để phục hồi.

Nạp Lan phu nhân miễn cưỡng cười cười: “Cha ta hắn thế nào lại thành như vậy? Công chúa không biết sao? Thiết huyết lệnh kia, là dùng máu tươi cả đời của Hoàng Hậu đúc thành, công chúa muốn tặng cho Dung Quý Phi, cha ta ở trước cửa cầu ngươi mấy ngày mấy đêm, ngươi cũng không liếc mắt một cái…… Sau này, thân thể hắn càng ngày càng lụn bại.”