Chương 137: Hạ dược? (hai)

Edit: Hạ gia

Beta: Hà.

“Công chúa, dược thiện này người từ đâu mà có?” Rốt cuộc Tần Di nghĩ đến dược thiện, quay đầu lại nhìn về phía Phong Như Khuynh, hỏi.

Phong Như Khuynh sờ sờ mũi, nàng vốn định đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Đệ Nhất Lâu, nhưng mà…lúc trước khi trao đổi ở thương hội, nàng đã thừa nhận dược thiện là do nàng nghiên cứu chế tạo ra. Nên hiển nhiên không tìm được ai khác gánh vác thay nàng.

“Cữu mẫu, mấy năm nay con nhàn rỗi đến nhàm chán, trừ ở ngoài gây rắc rối khắp nơi, con cũng thường ở nhà nghiên cứu một chút đồ ăn. Có lần con vô tình bỏ dược liệu vào trong thức ăn, hơn nữa…ngày đó con vừa hay bị cảm kết quả nhờ có dược thiện mà trị khỏi bệnh. Từ đó về sau, con vẫn luôn nghiên cứu chế tạo dược thiện.”

Phong Như Khuynh trầm mặc trong chốc lát, lại tiếp tục nói: “Chỉ là…trước mắt thành quả thu được cũng không phải nhiều nên con không muốn việc này bị nhiều người biết. Nhưng hiện tại con thật sự đang nghiên cứu dược thiện, không cần thiết lừa gạt hai người.”

Tần Di hơi chau mày, giọng điệu nghiêm khắc: “Công chúa, sao người có thể tùy ý đem dược liệu bỏ vào đồ ăn như vậy? Lần đó là vận khí của người tốt mới không sao, nếu người thật sự không cẩn thận xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?”

Gan của nha đầu này cũng thật lớn, trong tình huống không thông thạo gì về dược lý mà vẫn dám làm ra việc liều lĩnh như vậy.

Ngẫm lại Tần Di lại thấy có chút may mắn.

Mặc kệ trước đây nàng có bao nhiêu oán hận với Phong Như Khuynh, nàng đều không hy vọng… Nàng ta sẽ xảy ra chuyện!

May mắn Nạp Lan Hoàng Hậu trên trời có linh, luôn bảo hộ nàng ta, để nàng ta bình yên vô sự, nếu không… Vạn nhất xảy ra chuyện thật thì không biết nên làm thế nào cho phải?

“Cữu mẫu, con biết người lo lắng cho con nhưng chẳng phải bây giờ con vẫn bình an hay sao?”

Phong Như Khuynh cười hì hì: “Có điều, con thấy gần đây cữu mẫu làm việc quá mức vất vả, đã bắt đầu xuất hiện tóc bạc. Ngày khác, con sẽ đi xem có dược thiện nào có thể giúp người khôi phục mỹ mạo như trước.”

Sắc mặt Tần Di cứng đờ, nàng lo lắng cho Phong Như Khuynh? nàng chỉ là…… bởi vì tiên hoàng hậu và Nạp Lan gia mới không muốn nàng ta xảy ra chuyện gì mà thôi.

“Đúng rồi, Cữu mẫu, Dao di không thể sinh dục, nguyên nhân là do thai độc?”

Sau khi Phong Như Khuynh vào phòng, nàng đã để cho Phù Thần thay nàng kiểm tra thân thể Ngụy Phẩm Dao.

Nàng không thể sinh dục là do năm đó trúng độc từ trong bụng mẹ, làm cho dạ con tích tụ độc tố, quanh năm suốt tháng không cách nào loại bỏ cho nên mới không thể thụ thai.

Cho dù bây giờ nàng có thể sinh dục, nhưng với thể chất hiện nay cũng không cách nào chống đỡ được.

“Đúng là thai độc.”

Chuyện này đối với tam đại thế gia mà nói cũng không phải bí mật gì, mà năm đó tiểu thϊếp hạ thai độc cũng đã bị xử quyết. Nhưng Tần Di trước sau vẫn luôn cảm thấy, tiểu thϊếp kia chẳng qua chỉ là kẻ thế mạng. Người hạ độc đằng sau hẳn là một khác!

“Cữu mẫu, người nên cảm thấy may mắn vì Dao di không thể sinh dục.”

“…” Tần Di sửng sốt, nhíu mày nói, “Công chúa nói lời này là ý gì? Không thể sinh dục đối với Phẩm Dao mà nói đã rất đau khổ, vì sao nên may mắn?”

“Bởi vì…” Tầm mắt Phong Như Khuynh chuyển qua Ngụy Phẩm Dao, “Lấy tình cảm Dao di đối với Huân Thúc mà nói, người nhất định sẽ mong muốn vì thúc ấy mang thai sinh hài tử. Nhưng thai độc chẳng những khiến Dao di không thể có thai mà còn làm thân thể người suy nhược. Nếu như Dao di vẫn kiên quyết muốn sinh con chắc chắn sẽ khó sinh!”

Y thuật ở Lưu Vân Quốc không tốt, một khi khó sinh Ngụy Phẩm Dao sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên nàng mới nói Ngụy Phẩm Dao không thể sinh dục là may mắn.

Ngụy Phẩm Dao cười khổ nói: “Ta thực sự đã nghĩ cho dù khó sinh, ta cũng muốn vì hắn mà sinh hài tử.”

Tần Di hơi trầm mặc.

Điều Phong Như Khuynh nói là sự thật, Phẩm Dao thực sự sẽ mạo hiểm để sinh hài tử, nói như vậy là nên thấy may mắn vì nàng không thể sinh dục.

“Dao di, người đừng nản lòng, con mang phương thuốc của dược thiện cho người, mỗi ngày dựa theo phương thuốc để nấu canh. Trước mắt điều dưỡng tốt thân thể rồi mới nghĩ đến cách giải thai độc.”