Editor: Hạ gia
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
“Ngoại tôn nữ…? Lão thông gia, ông đang nói đến công chúa Phong Như Khuynh?”
“Không sai, may mắn mắt nhìn người của Khuynh Nhi tốt, mua được vò linh tửu này từ trong tay một tiểu thương, mới giúp ta có cơ hội đột phá đến Linh Võ giả.”
Số lượng người đạt Linh Võ giả trong tứ quốc không nhiều, trên Linh Võ giả cũng chỉ những gia tộc đã lánh đời mới có thể tồn tại. Mà năm đó thực lực của Nạp Lan Hoàng Hậu chính là đứng đầu trong Linh Võ giả!
Đáng tiếc Nạp Lan Hoàng Hậu mất sớm, cả hoàng tộc chỉ có mình bệ hạ có thực lực Linh Võ giả. Hiện tại Nạp Lan lão gia tử cũng đã đột phá đến Linh Võ giả, như vậy sẽ khiến những quốc gia đang rục rịch muốn xâm chiếm phải cân nhắc một chút.
Đôi mắt Tần Phi Dương như muốn lồi ra.
Linh tửu này… Là mua từ trong tay một tiểu thương? Hơn nữa, lại còn là phế vật Phong Như Khuynh mua đến hiếu kính lão tướng quân?
“Lão tướng quân, cái này thật sự là công chúa mang đến?”
“Quả thật là nó mang cho ta,” Lão tướng quân tiếp tục trầm tư, nửa ngày sau mới nói: “Tần Phi Dương, ba người các ngươi từ hôm nay trở đi, mỗi ngày hãy đến phủ của ta cùng phẩm rượu đến khi đột phá tu vi mới thôi.”
Tần Phi Dương sửng sốt, có chút không dám tin nhìn Nạp Lan lão gia tử: “Lão thông gia, không phải ông đang lừa gạt chúng ta chứ?”
Lão già này vừa rồi còn keo kiệt thế, sao bỗng nhiên lại hào phóng như vậy?
Hắn không tin không có âm mưu gì trong đó!
Nạp Lan lão gia tử cũng trừng mắt nhìn lại Tần Phi Dương: “Tuy rằng lão già này yêu rượu như mạng, nhưng có bao giờ các người thấy ta thật sự keo kiệt chưa? Nếu linh tửu này có thể giúp tăng một chút linh khí, hương vị lại tốt như vậy. Hơn nữa còn có thể giúp người ta đột phá bình cảnh, ta cũng không thể không suy xét vì Lưu Vân Quốc.”
Lưu Vân Quốc này là nữ nhi của ông đã từng muốn dùng cả sinh mệnh mình để bảo vệ! Vì Yên Nhi ông phải liều mạng bảo vệ Lưu Vân Quốc thật tốt!
Chẳng qua chỉ là một vò linh tửu, so với Lưu Vân Quốc thì bé nhỏ không đáng kể!
Tuy rằng Nạp Lan lão gia tử tự trấn an bản thân, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy rất đau. Rốt cuộc đây vẫn là linh tửu, là tính mạng của ông! Hiện giờ mời những người khác cùng nhau phẩm rượu, sao ông có thể không đau lòng!
Chỉ là không biết một vò linh tửu thì đủ cho bọn họ uống mấy ngày…
…
Phủ công chúa.
Bên trong căn hầm yên tĩnh, Phong Như Khuynh mở nắp vò rượu lên, mùi hương thơm mát của rượu bay vào mũi khiến tinh thần thoải mái dễ chịu.
“Linh tửu ủ lần hai cuối cùng đã sẵn sàng, lần này ta cố ý ủ ba vò linh tửu chắc là vừa đủ.”
Phong Như Khuynh cầm ba vò linh tửu lên, chậm rãi đi ra khỏi hầm.
Vừa ra đến nơi, nàng trông thấy Viên Hầu bốn tay canh giữ ở cửa hầm liền tiện tay ném cho nó một vò linh tửu.
"Khỉ nhỏ, hôm nay cho các ngươi nghỉ một ngày, có thể đi uống rượu thoải mái”
“Chi chi.”
Viên Hầu bốn tay vui sướиɠ ôm vò rượu trong tay, nó còn nhân tính hóa cúi mình vái chào với Phong Như Khuynh sau đó mới phi nhanh về phía sau núi.
Phong Như Khuynh bất đắc dĩ nhìn về phía nó rời đi, xoay người đi hướng khác.
…
Trong ngự thư phòng uy nghiêm lạnh lẽo.
Nam nhân ngồi ngay ngắn trên long ỷ, trong tay hắn cầm tấu chương, điềm nhiên phê duyệt từng chữ. Khi thì mày hắn khẽ nhíu chặt, lúc lại lơi lỏng. Nhóm cung nữ, thái giám xung quanh cũng thấp thỏm bất an theo thay đổi cảm xúc của hắn.
Đúng lúc này cửa ngự thư phòng bị đẩy ra, biểu cảm lạnh lùng như núi băng trên mặt Phong Thiên Ngự cũng chậm rãi hòa tan, trong mắt tất cả đều là ôn nhu.
Bởi trong hoàng cung này, chỉ có một người duy nhất có thể xuất hiện mà không cần thông báo!
“Khuynh Nhi, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm phụ hoàng?”
Nam nhân buông ngọc tỷ trong tay xuống, trên khuôn mặt lộ vẻ ôn hòa như tắm mình trong gió xuân, khiến người ta thoải mái cả tinh thần lẫn thể xác.