Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thân Xác Dơ Bẩn Chạm Vào Tim Anh

Chương 33: Tìm được chốn về

« Chương Trước
Chết đi hai lần, cảm giác như một giấc mộng nhưng lại chân thực đến kì lạ, tát cả sự đau đớn và kí ức đó vẫn không hề mất đi.

Vân Minh chậm rãi mở mắt, trước mắt cậu là trần nhà trắng toát, cậu không biết đây là đâu, là âm tàu địa phủ hay là chốn thiên đường tráng lệ.

Cậu mơ hồ nhìn xung quanh mới phát hiện ra, đây không phải là địa ngục càng không phải thiên đình, đây là phòng của cậu, cậu đang ở nhà của ba mẹ cậu, là Liêu gia.

Vân Minh giật mình, không lẽ cậu đang nằm mơ?

Cậu vội vàng tìm điện thoại, hôm nay là ngày 8, cũng chính là trước ngày diễn ra hôn lễ hai ngày?

Cậu ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, bầu trời là một màu u tối, cũng là cái đêm trước khi xảy ra vụ tai nạn kinh hoàng đó.

Cậu đi đến trước gương, quả nhiên cậu đã trở về dáng vẻ cũ, là Vân Minh chứ không phải Hạ Tâm. Xem ra cậu đã thật sự trùng sinh, trở về thời điểm mọi tai hoạ vẫn chưa xảy ra, có thể bắt đầu lại từ đầu.

Chợt, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh của Mạc Khải Quân, cậu muốn nhanh chóng đến chõi của anh, gặp anh, cậu không muốn xa anh thêm giây phút nào nữa.

Vân Minh vội vàng chạy xuống lầu, lúc này mẹ cậu đang dọn cơm tối, chuẩn bị ăn cơm.

“Con không ở nhà ăn tối mà đi đâu vậy?”

Nhìn thấy ba mẹ, cậu thật sự muốn khóc, cậu chạy đến ôm lấy mẹ mình, hôn lên má bà ấy, gấp gáp nói: “Ba mẹ cứ ăn đi, con đi tìm Khải Quân.”

“Thằng nhóc này, nhớ Khải Quân đến vậy sao? Con đừng quên con vẫn là con của ba mẹ đó!” Mẹ cậu vừa dứt lời cậu đã chạy mất không thấy bóng dáng, chỉ nghe thấy tiếng: "Con sẽ không quên đâu, mẹ cứ yên tâm "



Vân Minh lái xe đến nhà của anh và cậu sống chung, nhưng bên trong lại tối om không có ai, trong lòng cậu có hơi rối, còn sợ đây chỉ là ảo ảnh.

Đến khi cậu mở cửa phòng làm việc mới có thể ở phòng nhẹ nhõm, quả nhiên, anh đang ở trong này, đã vậy còn ngủ quên nữa chứ.

Cậu đến gần anh, ngắm nghía dáng vẻ khi ngủ của anh, chợt cậu phát hiện chân mày anh nhíu chặt, trên trán đổ đầy mồ hôi,còn liên tục gọi tên cậu.

Vân Minh đau lòng, nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Khải Quân, em đang ở đây.”

“Vân Minh!” Đột nhiên anh hốt hoảng ngồi bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu như vừa khóc, nhìn thấy cậu anh liền kéo cậu, ôm chặt lấy hông cậu, vùi mặt vào bụng cậu, giọng nghèn nghẹn: “Sao em lại đến đây rồi?”

“Em nhớ anh!” Cậu vuốt ve mái tóc mềm mại của anh: “Rốt cuộc anh bị sao vậy? Có phải mơ thấy ác mộng không?”

Anh gật đầu, ngước mặt nhìn cậu: “Ừm, anh mơ thấy em bỏ anh đi, không bao giờ trở lại nữa.”

“Ngốc ạ! Sao có thể chứ? Đó chỉ là giấc mơ thôi. Không phải em đang đứng trước mặt anh sao?” Cậu mỉm cười dịu dàng, giọng nói ngọt ngào an ủi anh.

Chợt, anh kéo cậu ngồi lên đùi mình, chiếm lấy đôi môi của cậu, cắn vào đầu lưỡi cậu: “Vân Minh, đừng trở về nữa, đêm nay ngủ lại cùng anh đi.”

“Được, em sẽ không đi.”

Cậu vừa dứt lời thì anh đã bế cậu lên.

“Á… anh… anh muốn làm gì?”

“Không phải em vừa đồng ý rồi sao? Bây giờ chúng ta cùng đi “ngủ” thôi!”

“Không phải, ý em không phải như vậy.”

“Nhưng ý của anh chính là như vậy.”



Vì cậu đã biết trước mọi chuyện nên lần này vụ tai nạn kinh hoàng đó đã không xảy ra, hôn lễ vẫn được diễn ra tốt đẹp, thậm chí còn hơn cả mong đợi.

Trong lúc Vân Minh và Khải Quân đang nhận sự chúc phúc từ bạn bè và người thân thì Hạ Tâm lại nhìn họ bằng ánh mắt ganh tị, cậu uống cạn hết ly này đến ly khác.

Ngay lúc đó, Phó Dương đã đi đến ngăn cậu lại: “Đừng uống nhiều như vậy, sẽ rất khó chịu.”

Cậu ta rũ mắt, cười nhưng lại giống đang khóc: “Vì khó chịu nên tôi mới muốn uống, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì? Là bệnh nghề nghiệp à?”

Phó Dương lắc đầu: “Hạ Tâm, thật ra cậu không cần ganh tị với người khác đâu, vì cậu xứng đáng có những thứ tốt đẹp hơn.” Anh ấy đưa cho Hạ Tâm ly nước cam rồi lại nói: “Tôi biết cậu không phải đang cảm thấy tức giận vì cậu nhìn thấy Mạc Khải Quân ở bên cạnh Vân Minh, cậu chỉ đang cảm thấy ganh tị vì cậu ấy có người bảo vệ, có người chiều chuộng, có một người chịu chống lại cả thế giới vì cậu ấy, tin tưởng cậu ấy vô điều kiện, có phải không?”

“Anh đừng tự cho rằng mình thông minh, anh vốn dĩ không hiểu gì về tôi cả. Anh cho rằng tôi tốt đẹp đến vậy sao? Thật ra tôi xấu xa hơn anh nghĩ rất nhiều.” Hạ Tâm rũ mắt, cõi lòng cảm thấy chua xót.

“Cậu không xấu xa, cậu chỉ đang thiếu cảm giác an toàn, thiếu một bờ vai vững chắc để dựa dẫm, cậu chỉ đang muốn đấu tranh để tìm kiếm thứ thuộc về mình. Nhưng cậu đang mò đường trong bóng tối, cậu đang sợ hãi tiến về phía trước mà không hề có một tia sáng chỉ đường nào, vậy nên mới khiến cậu lạc lối, không tìm được con đường thuộc về mình. Vậy nên… tôi bằng lòng làm một mặt trời nhỏ, soi sáng cho cậu.” Phó Dương lấy hết dũng khí của mình ra nắm lấy tay cậu, nắm chặt đến mức khiến cậu có chút đau, mặc dù vậy cậu vẫn không hất tay anh ấy ra, cậu dường như cảm nhận được sự chân thành của anh ấy, cảm nhận được sự căng thẳng trong đôi mắt đó.

Từ trước đến nay luôn là cậu sợ bị người khác bỏ rơi, lần này, không ngờ có người lại xem trọng cậu, sợ bị cậu từ chối. Chỉ một khoảnh khắc đó thôi, trái tim cậu như được sưởi ấm, lớp băng mỏng dần tan chảy, để lộ sự bối rối trong đôi mắt.

Phó Dương không lùi bước, anh ấy nói: “Hạ Tâm, tôi thật sự rất thích cậu, cậu có bằng lòng để tôi che chở cho cậu, yêu thương cậu, cùng cậu tiến về phía trước, vượt qua giông bão?”

“Nhưng… thế giới của tôi… không có cầu vồng, cũng không có những ngày tươi đẹp, ở đó chỉ có bóng tối và nỗi sợ hãi.” Hạ Tâm có chút không tự tin về bản thân, cậu muốn rút tay lại nhưng Phó Dương lại không chịu buông.

Anh ấy nói: “Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn được ở bên cậu, cùng cậu đối mặt với những nỗi sợ đó. Chỉ cần có tôi, tôi sẽ không bao giờ để cậu chịu ấm ức, càng không để cho những kẻ đó có cơ hội bắt nạt cậu, khinh thường cậu. Hạ Tâm, tin tưởng tôi một lần có được không?”

Bờ vai Hạ Tâm hơi run lên, cậu đắn đo một lúc mới nhỏ giọng trả lời: “Được.”

Phó Dương vui mừng đến mức muốn nhảy cẩn lên, anh tháo chiếc mắt kính ra, tiến đến một bước, hôn lên bờ môi mềm mại, ngọt ngào của cậu, dần dần trấn an cậu, để cậu tin tưởng, dựa dẫm vào anh ấy, phó thác cuộc đời của cậu cho anh ấy.

“Phó Dương, sau này tôi không cần phải một mình đối mặt với đêm đen nữa đúng không?”

“Đúng vậy, sau này cậu đã có tôi, tôi sẽ gánh vác thay cậu.”
« Chương Trước