Sắc mặt Tần Thiên tối sầm lại khi nhìn thấy chiếc xe địa hình mang biển số tỉnh Vân Xuyên.
“Vậy sao?”
“Có thu hoạch được gì không?”
Nhϊếp Thanh Long thấp giọng nói: “Đêm qua có mấy tên muốn xông vào biệt thự, nhưng đã bị người của tôi bắt được.”
“Anh có muốn gặp không?”
“Nếu anh không muốn gặp, tôi sẽ bảo họ trực tiếp giải quyết.”
Tần Thiên cau mày nói: “Cậu nói là đêm qua?”
Nhϊếp Thanh Long nói: “Đúng vậy, khoảng 3 giờ sáng.”
Tần Thiên tức giận nói: “Chuyện 3 giờ sáng, sao bây giờ cậu mới báo cáo với tôi?”
Nhϊếp Thanh Long cười nói: “Không, tôi không muốn quấy rầy nhã hứng của anh và đại minh tinh.”
Tần Thiên không nói nên lời, biết chuyện này không thể giải thích rõ ràng được nữa.
Hắn cúp máy rồi bước tới.
“Anh Thiên!” Bên cạnh xe thương vụ, hai thành viên của nhóm Rồng vội vàng cúi đầu chào hỏi.
Tần Thiên gật đầu nói: “Mọi người vất vả rồi.”
“Đưa người tới đây cho tôi xem.”
Hắn đi vào rừng.
Các thành viên của đội Rồng vội vàng mở cửa xe thương vụ, Viên Lãng và thuộc hạ của anh ta bị nhốt bên trong. Tay chân của họ bị trói và miệng bị dán băng dính, miệng kêu ư a không thành tiếng, trong mắt hiện lên sự tức giận vô cùng.
Đặc biệt là Viên Lang!
Anh ta đích thân tới bắt Tần Thiên, tưởng rằng có thể dễ dàng bắt được. Không ngờ, chưa bước vào cửa biệt thự đã có người chĩa súng vào đầu từ phía sau mà không hề hay biết.
Trước đây chưa bao giờ chịu thiệt như vậy, anh ta tức giận đến mức muốn phát điên.
Trong lùm cây, các thành viên trong nhóm Rồng đã xé băng dính trên miệng anh ta ra.
“Các người là ai?”
“Tên khốn này, có gan thì thả tao ra đấu một trận công bằng!”
“Chúng mày có biết tao là ai không?”
“Tao gϊếŧ chết mày!” Viên Lang lập tức hung dữ hét lên.
Tần Thiên quay đầu cười lạnh: “Triệu Húc phái mày tới đây?”
“Mục tiêu của chúng mày là Liễu Như Ngọc hay là tao?”
“Mày là… Tần Thiên!” Hai mắt Viên Lang lập tức đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghe nói không phải máy rất giỏi đánh nhau sao?”
“Mày có dám tuân theo quy tắc giang hồ, đánh cùng tao một trận không!”
“Mày thua thì hãy ngoan ngoãn theo tao về gặp thiếu gia!”
Tần Thiên mỉm cười.
“Có chút thú vị, lâu lắm rồi mới có người dám trực tiếp thách thức tao như vậy.”