Chương 61

“Viện trưởng Lục, xin chào.”

Nhận ra ông ta là phó viện trưởng của bệnh viện nhân dân số hai, tên là Lục Tân Kiến, trong mắt Dương Ngọc Lan có chút mất tự nhiên.

Lúc trước bà làm công ty y dược, mấy lần muốn hợp tác với bệnh viện người ta cho nên có nói chuyện với Lục Tân Kiến này rất nhiều lần.

Vừa mới bắt đầu, Lục Tân Kiến cần Dương Ngọc Lan cung cấp các loại tư liệu, Dương Ngọc Lan còn tưởng là thủ tục bình thường, còn bội phục người này làm việc nghiêm túc.

Cho đến một lần say rượu, ông ta mới lộ ra mặt thật.

Đó là nhìn Dương Ngọc Lan thủ tiết nhiều năm, khí chất đằm thắm nền nã hơn người cho nên nảy ra ý đồ xấu.

Nói thẳng ra là chỉ cần Dương Ngọc Lan làʍ t̠ìиɦ nhân ông ta, mỗi tuần bồi ngủ ba lần thì lập tức ký hợp đồng.

Dương Ngọc Lan tức giận cào rách mặt Lục Tân Kiến, chạy ra khỏi khách sạn. Từ đó về sau cũng không bàn chuyện làm ăn gì nữa.

Nhiều năm như vậy, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này.

Hơn nữa xem ra Lục Tân Kiến lăn lộn không tệ, thông qua ghi chú trên ghế ngồi Dương Ngọc Lan đã biết người này đã từ phó viện trưởng thăng lên làm viện trưởng.

Lục Tân Kiến nhìn Dương Ngọc Lan, khát vọng trong mắt cố gắng kiềm chế, người ta thường nói thứ không dễ có được lại càng thêm thèm muốn.

Ông ta nhìn thoáng qua tên được ghi trên ghế có chữ “Tô Nam”, cười nhẹ nói: “Sao bà trà trộn vào đây?”

“Tôi biết rồi, vì tìm cơ hội khám bệnh cho con gái bà đúng không?”

“Đừng khẩn trương, dựa vào quan hệ nhiều năm của chúng ta, tôi sẽ không vạch trần bà.” Nói xong, đưa tay ra sờ tay Dương Ngọc Lan.

Ông ta cảm thấy Dương Ngọc Lan gian lận mới vào được đây, bị mình phát hiện cho nên chắc chắn không dám phản kháng.

Dương Ngọc Lan giống như bị điện giật, rút tay về.

Bà nghiêm túc nói: “Viện trưởng Lục, xin anh lịch sự một chút!”

“Tôi muốn tìm cơ hội chữa bệnh cho con gái của tôi, nhưng mà chúng tôi không phải trà trộn vào mà là đường đường chính chính đi vào!”

Không ngờ Dương Ngọc Lan đã nghèo túng đến bước này lại còn dám cự tuyệt ông ta, Lục Tân Kiến giận giữ cắn cắn răng nói: “Mụ đàn bà thối, đừng không biết điều!”

“Nói cho bà biết, các cô gái trẻ muốn nhào vào lòng tôi còn nhiều lắm, tôi có thể coi trọng bà, thì nên vui mừng mới phải!”

“Còn tưởng mình là phu nhân quyền quý sao?”

“Chỉ cần bà đồng ý đêm nay đi theo ông đây, thì tất cả vinh hoa phú quý bà sẽ không thiếu thứ gì!”

“Nếu như không đồng ý, tin không chỉ cần tôi nói một câu, bà và đứa con gái tàn tật này sẽ bị đuổi ra ngoài?”

Dương Ngọc Lan có chút luống cuống không biết làm xong, nghe xong lời này, tuy rằng muốn tát cho ông ta vài bạt tai nhưng lại không dám.

Thấy bà không nói lời nào, Lục Tân Kiến cho rằng Dương Ngọc Lan đã đồng ý cho nên càng thêm đắc ý.

Ông ta lấy ra một tờ giấy chứng nhận, khoe khoang nói: “Nhìn xem đây là cái gì?”

Dương Ngọc Lan nhìn thấy trên giấy chứng nhận viết, ủy viên tổng hội y học Trung Hoa ở Long Giang, bà không ngờ Lục Tân Kiến lại trở thành ủy viên của tổng hội y học, cho nên sợ hãi nói không nên lời.