Nghe hắn phân tích xong, mọi người cảm thấy hợp tình hợp lý, trên mặt cuối cùng lại lộ ra nụ cười.
“Văn Thành, cháu phải nghĩ biện pháp vạch trần Tần Thiên, tranh thủ hảo cảm của Thiết tiểu thư.”
“Tô gia nếu như có thể cùng Thiết gia trở thành thông gia, đó mới thật sự là đại sự làm rạng rỡ tổ tông!”
Tô Văn Thành kích động nói: “Ông nội yên tâm!”
“Theo quan sát của cháu, Ngưng Sương mặt lạnh tim nóng. Thật ra cô ấy đã sớm nảy sinh tình cảm với cháu, chẳng qua ngại thừa nhận mà thôi.”
“Cháu cam đoan, sẽ đem cô ấy cưới vào cửa!”
Nghĩ đến có một ngày được ôm mỹ nhân trong tay, hắn đắc ý, vui mừng hiện rõ trên mặt.
Trải qua một hồi kinh hồn, không khí vui vẻ lại ập đến.
“Ông nội, anh Văn Thành, các vị chú bác, chúng ta trở về tiếp tục uống rượu.”
“Hôm nay là ngày hội Trung thu, đầu tiên là chuyện tổng hội y học, tiếp đến lại là tiểu thư Thiết gia, anh Văn Thành mang đến cho Tô gia chúng ta quá nhiều bất ngờ.”
“Chúng ta phải chúc mừng chuyện vui này!” Tô Văn Bân không bỏ lỡ thời cơ nịnh bợ nói.
“Đúng, quay lại uống tiếp đi!”
“Mau kính anh Văn Thành một ly, chúc anh Văn Thành sớm trở thành con rể thiết gia!”
Lúc này, một người phục vụ bàn tiệc đang dọn dẹp bát đĩa, bỗng nhiên hét lên nói: “Ồ, đây là vật gì?”
“Kệ nó cái gì, chỉ cần không dùng đến thì dọn đi đổi cái mới.”
“Tôi muốn cùng mọi người uống vài chén.” Tô Văn Thành không kiên nhẫn nói một câu, rồi quay đầu nhìn về phía người phục vụ.
Vừa nhìn thấy, hai răng hắn cắn chặt vào nhau, nói không nên lời.
Lúc này, đám người Tô Bắc Sơn cũng nhìn thấy ở giữa bàn chính, trên chiếc bánh ngọt khổng lồ còn chưa cắt ra kia, đặt một tấm bảng màu đen.
Trên tấm biển màu đen, có điêu khắc ba chữ huyết hồng.
Màu sắc của huyết hồng này, giống như tai ương máu me, bao phủ trong lòng mọi người.
Tất cả mọi người đều có một loại cảm giác không tốt.
“Đây là quà ai tặng? Thật không biết chọn!” Tô Văn Bân nói một câu, muốn lấy tấm bảng xuống.
Chữ viết trên đó là chữ triện cổ, hắn cũng không nhận ra. Nhìn nhãn hiệu coi như tinh xảo, còn tưởng rằng là lễ người nào đó trong tộc tặng.
Tô Bắc Sơn thét chói tai một tiếng, run rẩy đọc ra ba chữ máu kia: “Diêm… Vương… Lệnh!”
“Cái gì?”
Ba chữ Diêm Vương Lệnh, tựa như một kích oanh lôi, đánh trúng thể xác và tinh thần của tất cả tộc nhân.
Nghe đồn, chủ nhân của Diêm Vương Lệnh chính là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ…… Diêm Vương Lệnh chính là lệnh bài của hắn.
Khối lệnh bài này xuất hiện ở nơi nào, nhất định sẽ có máu chảy thành sông……
Nhớ tới chuyện trong lời đồn, mọi người Tô gia, kinh hồn bạt vía, tay chân mềm nhũn.
Bọn họ nhìn bốn phía, cảm thấy trong bóng tối xa xa, Diêm Vương sắp đến thu đầu bọn họ!
Có người lá gan tương đối nhỏ, đã khóc lên.
Không thể nào, Tô gia chúng ta đời đời nhân nghĩa, Diêm Vương lệnh sao có thể trừng phạt chúng ta?