“Bức tranh được lưu giữ tốt như vậy, thật sự rất khó có được!” bên cạnh có một ông lão tóc hoa râm lắc đầu cảm thán.
“Bối gia gia, ông cảm thấy đáng giá bao nhiêu tiền?” Tô Văn Bân vội vàng hỏi.
Ông già tóc hoa râm trầm ngâm một chút, nói: “Tôi nghe nói tranh do Đường Bá Hổ vẽ, giá hiện tại cũng mấy chục triệu tệ!”
Mấy chục triệu!
Toàn trường đều lắp bắp kinh hãi.
Bức tranh này so với mấy người bọn họ cộng lại còn giá trị hơn gấp mấy lần!
Lão già lại nói: “Mọi người suy nghĩ nhiều rồi, đồ cổ tranh chữ hiện giờ, là dựa theo kích thước tính giá cả, bức tranh này mặc dù bảo tồn tốt thế nhưng kích thước quá nhỏ…”
“Nhưng mà tiện tay bán mấy trăm vạn vẫn không phải là không được.”
Mấy trăm vạn, vậy cũng không ít!
Giờ phút này, người hối hận nhất chính là Tô Văn Bân.
Hơn nữa, còn mất trắng mười vạn tệ!
Hắn đỏ mắt, cắn răng nói: “Họ Tần kia, mày đã sớm nhìn ra bức tranh này có hai tầng!”
“Mẹ nó, mày cố ý chơi tao!”
Trong tiếng rống giận, hắn nhặt lấy một chai rượu vang đỏ, muốn đập vào đầu Tần Thiên.
“Không được vô lễ!”
Tô Bắc Sơn mặt trầm xuống, nói: “Văn Bân, cho dù như thế nào, Tần Thiên là chồng của Tô Tô, xem như là người của Tô gia chúng ta.”
“Dựa theo bối phận, cậu nên gọi một tiếng anh rể.”
Tô Bắc Sơn lại che chở Tần Thiên trước mặt mọi người!
Toàn trường lại không nói nên lời!
Nhìn thấy Tần Thiên chỉ dùng một bức tranh, đã có thể lấy lòng được lão gia tử, rất nhiều người tuy rằng tức giận bất bình nhưng cũng không thể không tỏ vẻ hâm mộ.
Ở Tô gia, Tô Bắc Sơn chính là trời.
Hiện tại, nếu ông ta tỏ ý tiếp nhận Tần Thiên là cháu rể, như vậy người khác cũng không dám phản kháng.
“Tần Thiên, tốt lắm!”
“Anh Thiên, còn không mau đem tranh giao cho gia gia, lại đây uống rượu.” Mấy tên kia, ngoài cười nhưng trong không cười, bắt đầu lôi kéo Tần Thiên.
Tô Văn Bân cũng kịp phản ứng.
Hắn biết trong tay Dương Ngọc Lan còn nắm phương thuốc dược cao độc quyền của Tô Tô.
Giá trị của bằng sáng chế đó, không thể đo lường được.
Hiện tại Tần Thiên đã trở lại, có phải giúp Dương Ngọc Lan Đông Sơn tái khởi hay không?
Hoặc là nói, gia gia lôi kéo Tần Thiên là muốn thông qua Tần Thiên lừa lấy cho được phương thuốc này.
Trong nháy mắt Tô Văn Bân liền ý thức được giá trị của Tần Thiên.
“Anh Thiên, lúc trước là do em không đúng, anh đại nhân đại lượng xin đừng chấp nhặt với em.”
“Hiện tại em tự phạt một chén, bồi tội với anh Thiên!” nói xong, Tô Văn Bân rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.