Chương 21

Sức gió nổi lên.

Nữ thư ký Kiều Hô thiếu chút nữa té ngã lui về phía sau. Cô ta kinh hồn bạc vía, kéo tay Tô Văn Bân làm nũng cáo trạng.

“Tô tổng, anh nhìn hắn xem, anh ta thật hung giữ!”

Nhưng Tô Văn Bân đơ mắt nhìn cô ta chằm chằm.

Nhận thấy khác thường, cô tức giận nói: “Tô tổng, anh làm sao vậy?”

“Anh mau nói chuyện đi!”

Người chung quanh đứng xem kịch cười rộ lên!

Một chủ quán giản dị như nông dân, cầm lấy một cái gương đồng thau đưa cho cô ta, nói: “Mỹ nữ, nhìn kỹ đi.”

Nữ thư ký nhìn thấy mình trong gương, nhìn thấy cái mũi sửa của mình bị sụp xuống, cằm độn cũng rớt, cô ta nhìn mình như nhìn thấy ác ma.

A!

Cô ta che mặt thét chói tai, chạy trối chết.

Mọi người vây xem cười to một trận.

Có người tốt bụng nhắc nhở: “Người đẹp, phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu, nhớ đi tìm họ đòi bồi thường nhé.”

Hiện tại những bệnh viện này cũng quá vô lương tâm, những thứ này là cái gì, một trận gió liền thổi bay.

“Tiểu tử, là mày động tay động chân?” Tô Văn Bân mất mặt trước mặt mọi người, tức giận vọt tới trước mặt Tần Thiên.

Tần Thiên thật sâu nhìn hắn một cái: “Tô gia, tôi sẽ thanh toán rõ ràng thôi!”

Nói xong không thèm để ý đến Tô Văn Bân, hỏi người bán hoa màu bên cạnh: “Cho tôi xem bức tranh kia.”

Trong cảm nhận của Tô Văn Bân, Tần Thiên bây giờ chính là một con chó rơi xuống nước. Hắn có thể tùy ý bắt nạt.

Nhưng chẳng biết tại sao, vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, trong lòng hắn lại phát lạnh.

Thật giống như, bị tử thần nhìn chằm chằm.

Nhất định là ảo giác!

“Tiểu tử, chỉ dựa vào mày mà cũng dám tính sổ Tô gia sao?”

“Được thôi, qua mấy tiếng nữa là tiệc tối của gia tộc, người Tô gia chúng tao chờ mầy tới!”

Nói xong, Tần Văn Bân gào vào mặt chủ sạp nói: “Bức tranh rách kia, lấy tới cho tôi xem một chút!”

“Nếu như là bút tích thật, lão tử thu mua với giá cao!”

Hắn làm như vậy, rõ ràng là muốn chơi Tần Thiên.

Thứ Tần Thiên coi trọng, hắn đều muốn cướp đi với giá cao.

Tần Thiên không sao cả, cười lạnh nhìn.

Người chủ quán chất phát cẩn thận từng li từng tí đem bức họa giao cho Tô Văn Bân, nói: “Đây chính là bức tranh tổ gia gia truyền xuống, là bức tranh trấn gia chi bảo của nhà tôi!”

“Hzzzai, ta là con cháu bất tài, vậy mà lưu lạc đến nước này, thật sự là xấu hổ với tổ tiên a!”

“Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ, chính là tận lực tìm cho bức họa này một kết cục tốt.”

“Nếu cậu nhìn không ra bức tranh này đẹp ở chỗ nào, thì có cho bao nhiêu tiền tôi cũng không bán.”