Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Vương Lệnh

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đó là ký ức tốt đẹp trong sinh mệnh của cô, cho nên theo bản năng biểu hiện ra sự vui sướиɠ.

Hắn không biết, Tô Tô đã từng đặt cho hắn một cái biệt danh gọi là Tô Ngọc Trúc.

“Tô tiểu thư, em thật sự là một kỳ nữ” Tần Thiên nói một câu, cẩn thận từng li từng tí, đem chậu Ngọc Trúc kia đặt ở trước người Tô Tô.

Tô Tô hai tay ôm Ngọc Trúc, trên mặt hiện lên nụ cười si mê.

Giống như một cô bé tìm thấy món đồ chơi yêu thích của mình. Ôm thật chặt không nỡ buông ra.

“Anh đứng lại cho tôi!”

“Anh là cái thá gì, muốn đi sao?”

Tần Thiên đẩy Tô Tô xoay người định rời đi thì bị cô gái áo tím ngăn lại. Cô tức giận đến ngực phập phồng, mặt đầy sát khí.

Tần Thiên nhíu mày: “Tôi đắc tội với cô sao?”

“Anh… ” Thiết Ngưng Sương tức giận nói không ra lời. Cô chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như thế.

Bởi vì Tần Thiên, ông nội của cô phát bệnh, đây còn không phải là tội sao?

Phải biết rằng ở Long Giang này, chỉ cần Thiết gia giậm chân một cái, cả tòa thành đều phải run rẩy.

Tên này thật đáng hận, làm ra vẻ mặt vô tội. Là thật không hiểu hay là giả ngu với bổn tiểu thư?

Nhưng mà, từ đầu đến cuối, sự thật thì Tần Thiên cũng không có làm gì cả.

Nhìn Tô Tô ôm Ngọc Trúc trong lòng, Thiết Ngưng Sương luống cuốn, nói: “Tất cả đồ đạc tiệm thuốc này, đều đã bị chúng tôi mua lại.”

“Bao gồm cả chậu cây xanh này.”

“Nếu anh muốn nó cũng được, phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông nội tôi!”

Bên cạnh, Vũ Sơn vẫn nhìn Tô Thiên như nhìn kẻ địch.

Ông ta mới vừa xuất chiêu, đã bị Tần Thiên chặn được cho nên trong lòng không phục, muốn đánh lại một trận nữa.

Tần Thiên không muốn ở trước mặt Tô Tô đánh nhau. Quan trọng là, hắn đã đoán được thân phận của Thiết Hùng.

Cháu gái và thủ hạ không hiểu chuyện, nhưng Thiết Hùng này, vẫn rất hiểu lý lẽ.

Sau khi Thiết Hùng uống thuốc, sắc mặt vẫn không tốt lên. Có thể cảm giác được, khí tức rất loạn.

Tần Thiên trầm ngâm một chút, lạnh lùng nói: “Chậu Ngọc Trúc này, tôi không thể không đem đi, tặng cô một câu, không muốn ông nội cô chết nhanh thì đừng uống loại thuốc vừa rồi nữa.”

“Lục phủ ngũ tạng bị hư tổn, lại dùng thuốc đại bổ, hồ đồ!”

“Cậu nói cái gì?!” Thiết Hùng ngạc nhiên.

Thiết Ngưng Sương cả giận nói: “Thuốc ông nội tôi uống, chính là thuốc do danh y kinh thành tự tay phốí. Anh dám nguyền rủa ông nội tôi, tôi gϊếŧ anh!”

Vũ Sơn trực tiếp bước lên trước một bước, trầm giọng nói: “Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai? Hôm nay không nói rõ ràng, đừng trách tôi không khách khí!”

Tần Thiên nhìn Vũ Sơn, cười lạnh: “Hắc Long Thập Bát Thủ dù ở trong quân cũng là cấm thuật. Không được tự tiện sử dụng.”

“Còn dám giương nanh múa vuốt trước mặt tôi, tôi sẽ phế ông.”

Vũ Sơn đần mặt ra đứng đấy!
« Chương TrướcChương Tiếp »