Dương Ngọc Lan kinh hoảng nói: “Tần Thiên, cậu định đi đâu?”
Tần Thiên cắn răng nói: “Mẹ, thù này không báo, thề không làm người!”
“Bây giờ con tới Tô gia, giúp mẹ đòi lại công ty, cũng đem hung thủ năm đó hại Tô Tô điều tra ra!”
“Con cam đoan, bọn họ sẽ trả giá gấp mười lần!”
Dương Ngọc Lan vội vàng bắt lấy quần áo của Tần Thiên, nói: “Lúc nãy tôi đã nói với cậu rồi, cậu muốn ở lại cũng được nhưng đừng gây chuyện cho chúng tôi nữa.”
“Công ty gì gì đó, không cần cũng được. Mẹ chỉ cầu sống bình an mà thôi.”
“Tần Thiên, Tô gia bây giờ đã khác, chỉ dựa vào một mình cậu, không thể nào là đối thủ của bọn họ.”
“Hứa với mẹ, đừng lật lại chuyện này, được không?”
Tần Thiên hiểu được tâm tình của Dương Ngọc Lan, không còn cách nào khác hắn đành phải gật đầu.
Về đến nhà, Dương Ngọc Lan làm cơm trưa.
Cơm nước xong, Tần Thiên chủ động thu dọn bát đũa. Lúc này, Dương Ngọc Lan nhận một cú điện thoại.
Là quản gia Tô gia gọi tới. Hôm nay mười lăm tháng tám, dựa theo lệ thường, thông báo cho bọn họ đi tham gia tiệc tối gia tộc mỗi năm một lần.
Dương Ngọc Lan tự giễu nói: “Cái gì mà tiệc tối của gia tộc, chẳng qua là khoe khoang danh lợi mà thôi.”
“Tôi sẽ không đi.”
“Tần Thiên, buổi chiều mẹ đi làm, cậu ở nhà chăm sóc Tô Tô.”
“Chờ tan tầm mẹ mua vài món, chúng ta cũng coi như làm một bữa tiệc đoàn viên.”
Tần Thiên trầm ngâm một chút, nói: “Mẹ, nếu là quản gia thông báo, con cảm thấy chúng ta nên đi thì tốt hơn.”
“Mẹ yên tâm, tất cả đã có con rồi.”
Dương Ngọc Lan do dự một chút, nói: “Cũng được. Có một số việc cũng nên nói rõ ràng với bọn họ. Sau này không quấy nhiễu lẫn nhau, chúng ta cũng có thể sống yên ổn.”
Buổi chiều Dương Ngọc Lan phải đi làm, trước khi đi nhớ ra chuyện gì nói: “Cậu thật sự biết chữa bệnh sao?”
Tần Thiên cười nói: “Mấy năm nay con học châm cứu, nhưng tình hình của Tô Tô tương đối phức tạp. Con cần dẫn cô ấy đi bốc mấy thang thuốc Đông y, nấu chút canh bồi bổ cơ thể.”
Dương Ngọc Lan gật đầu, cũng không để ở trong lòng.
Người trẻ tuổi thích thể hiện, học chút châm cứu, liền nói thiên hạ không có bệnh nào trị không được.
Tần Thiên đẩy Tô Tô ra cửa.
Hắn có thể cảm giác được, Tô Tô tuy rằng dại ra, nhưng thần hồn vẫn đang vô cùng bất an.
Tình hình như vậy nếu thi triển Quỷ Môn Thập Tam châm, chỉ sợ sẽ để lại di chứng.
Cho nên trước tiên cần điều dưỡng một thời gian rồi tính sau.
Hắn đẩy Tô Tô đi tới một tiệm thuốc bắc tên là “Ngọc Nhân Đường”.
Mùi thuốc Đông y phả vào mặt, Tần Thiên nhạy bén nhận ra Tô Tô có cảm ứng.
Trong đôi mắt đẹp dại ra của cô, cũng có một chút hào quang.
Hả?
Trong lòng hắn khẽ động.
Mẹ vợ nói, Tô Tô thuở nhỏ si mê thuốc Đông y. Chẳng lẽ, hương vị quen thuộc này, gợi lên ký ức trong tiềm thức của cô ấy?