Có rất nhiều phương tiện truyền thông có mặt tại hiện trường chụp, quay hình hắn.
Tuy nhiên, khi phát hành ra bên ngoài, tất cả những gì về hắn đều đã biến mất khỏi ống kính.
Ngay cả khi có một số thông tin về hắn bị phát tán ra ngoài cũng sẽ bị xóa trong thời gian ngắn nhất.
Hắn không cần phải đặc biệt giải thích tất cả những điều này, các bộ phận liên quan đương nhiên sẽ phải biết phải làm gì. Bởi vì hắn có thân phận đặc biệt.
Vì vậy, trên mạng hắn gần như là một người không tồn tại.
Lưu Vân Đông nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, trịnh trọng nói: “Có thể nói cho tôi biết được không? Rốt cuộc anh là ai?”
“Sao anh lại gọi tôi tới đây?”
Tần Thiên cười nói: “Hay là anh ngồi xuống uống chút trà, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện?”
Lưu Vân Đông lắc đầu nói: “Không cần.”
“Anh cho tôi một loại cảm giác rất nguy hiểm.”
“Tôi sẽ không ngồi uống trà với người như vậy.”
“Nếu có điều gì muốn nói thì cứ nói thẳng.”
Tần Thiên nhướng mày, không ngờ Liễu Vân Đông lại cố chấp như vậy.
“Được rồi, vậy để tôi đưa anh đến một nơi.” Hắn đứng dậy và dẫn Lưu Vân Đông xuống tầng dưới.
Toàn bộ tòa nhà ban đầu được Tô Tô mua lại và đổi tên thành tòa nhà Tô Ngọc dùng làm trụ sở chính cho tập đoàn.
Nhưng dù sao hiện tại Tô Ngọc vẫn là một công ty mới, không có nhiều nhân viên đến vậy, cũng có nhiều không gian chưa dùng đến.
Vì vậy, ngoại trừ tầng trên cùng là nơi tập đoàn Tô Ngọc đang dùng để làm việc thì những tầng dưới đều được cho thuê.
Tầng này bao gồm các phòng hội nghị lớn nhỏ và phòng tiếp khách, có hàng chục phòng, diện tích vài nghìn mét vuông nhưng bây giờ vẫn đang bỏ trống.
Tần Thiên dẫn Lưu Vân Đông đi một vòng, nói: “Cảm thấy thế nào?”
“Một trụ sở văn phòng rất tốt. Nhưng…” Lưu Vân Đông cau mày và nói: “Tại sao anh lại cho tôi xem?”
“Chẳng lẽ anh muốn tôi đăng thông tin cho thuê cho anh à?”
“Những việc này, anh có thể đăng lên trên trang web của công ty bất động sản. Theo tôi biết, hiện nay trong ngành có rất nhiều trang web như vậy.”
Tần Thiên cười nói: “Tất nhiên, hơn nữa còn làm ăn khá được.”
“Tại sao anh không làm một website trung gian như vậy?”
Lưu Vân Đông cười lạnh: “Có người đã từng cho tôi 50 triệu và bảo tôi l
làm điều đó.”
“Chỉ là tôi đã từ chối.”
“Tại sao?”
“Bởi vì, nó quá nhỏ, không phải thứ tôi muốn.”
“Điều tôi muốn làm là một website thương mại điện tử số một trong nước hoặc thậm chí là thế giới”.
“Tôi muốn các thương nhân từ khắp nơi trên thế giới mở cửa hàng trực tuyến trên trang web của tôi để kinh doanh.”