- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
- Chương 7: Ta không có tiền!
Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 7: Ta không có tiền!
Ngay khi nàng hô ngưng huyết thảo lên, có một giọng nam trong veo mà lạnh lùng truyền ra từ bên trong, "Cô nương mời vào!"
Rõ ràng hắn ta đã đè nén xuống, nhưng Lăng Kỳ Tuyết vẫn có thể nghe ra kích động khó kiềm chết trong giọng nói.
Ánh mắt tiểu nhị đuổi nàng ra khỏi cửa kinh ngạc, Lăng Kỳ Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý liếc hắn ta một cái, đi vào.
Không hổ là hiệu thuốc lớn nhất Nam Lăng quốc, đi vào trong mà giống như là đi vào một thương thành cực lớn!
Bên trong bày hàng loạt những tủ thuốc to lớn, các loại dược liệu được cửa hàng viết tên dán lên trước để phân loại, có hơi giống như siêu thị tự do hiện đại, có thể cho đóng gói dược liệu người mua cần cho họ, họ cũng có thể tự mình chọn, đương nhiên, những loại dược liệu han hiếm quý giá đều được đặt ở nơi đặc biệt trong cửa hiệu, để tiểu nhị đi lấy.
Lăng Kỳ Tuyết lập tức chú ý tới trong một góc của hiệu thuốc, một bộ bàn ghế bằng gỗ lê được đặt ngay ngắn, trên tràng kỉ là một công tử mặc bạch y đang lười nhác ngồi đó, dung nhan tuấn dật, trên bàn trước mặt có hương trà đang bốc lên, vị công tử kia khẽ chạm chén trà, nhàn nhã phẩm trà.
Lăng Kỳ Tuyết đi tới.
Có phải luyện đan sư hay không thì nàng không biết, nàng cảm thấy hình như giọng nói vừa rồi phát ra từ chỗ này.
"Không biết cô nương có ý gì?" Lăng Kỳ Tuyết còn chưa đi đến, vị công tử kia đã mở lời trước.
"Không phải các hạ đã biết rồi sao?" Lăng Kỳ Tuyết không trực tiếp trả lời, mà đi tới, tự nhiên rót một chén trà, vừa rồi sau khi trộm ăn thức ăn, còn chưa uống nước, lúc này lại đi cả một đoạn đường, khát đến kinh khủng, nếu hắn ta chủ động gọi nàng vào, d.đ*l,qđ cũng sẽ không để ý việc nàng uống một chén trà.
Vị công tử bạch y này chính là thiếu đông gia của hiệu thuốc Lâm La Lâm Vĩnh Cửu, vừa rồi nghe thấy Lăng Kỳ Tuyết nói ra đan phương kia ở bên ngoài, hắn lập tức kinh ngạc.
Không phải tất cả luyện đan sư kia đều có đan phương này trong tay, sợ rằng sau khi truyền ra ngoài thì áp lực cạnh tranh của mình sẽ càng lớn, cô nương này thì tốt rồi, vừa tới đã nói thăng nguyên đan, chẳng lẽ không sợ người trên đường nghe được sao?
Không biết có phải cô nương kia nghĩ ra được đan phương này không, ma xui quỷ khiến, Lâm Vĩnh Cửu muốn gặp vị cô nương này, cũng vô thức thốt ra lời mời.
Khi Lăng Kỳ Tuyết tiến vào, thực tại dọa hắn hoảng hốt, không phải Luyện đan sư đều do núi vàng núi bạc tạo lên hả, cho dù không tốt lắm, cũng sẽ là một tiểu phú ông, làm sao lại có thể có một luyện đan sư ăn mặc rách nát như vậy.
Lại đi gần vào, hắn phát hiện trên người nàng ta không có nguyên lực lưu động, tuy y phục có hơi keo kiệt, nhưng không hề luống cuống, ngược lại, khóe môi cong lên mỉm cười như có như không, giống như toàn bộ đều nằm trong bàn tay của nàng.
Nếu vừa rồi hắn không nghe lầm, tiểu nhị trong tiệm đuổi nàng ta ra ngoài, nói nàng ta là đại tiểu thư phế vật Lăng gia.
Một phế vật thì làm sao có thể có đan phương của thăng nguyên đan, dù Lăng Kỳ Tuyết không nói hết đan phương của thăng nguyên đan, nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác, Lăng Kỳ Tuyết đã luyện thăng nguyên đan.
Nhìn Lăng Kỳ Tuyết trấn định tự châm trà cho mình rồi dùng trà, Lâm Vĩnh Cửu càng há to miệng, nói không ra lời.
Người ta đồn rằng Lăng Kỳ Tuyết thường ăn không đủ no, đi ăn xin trên đường lớn, chẳng lẽ luyện ra da mặt từ khi đó?
Lăng Kỳ Tuyết ngồi đối diện thu hết vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối của Lâm Vĩnh Cửu vào đáy mắt,d*đ-lq/đ mỉm cười, "Lăng Kỳ Tuyết, không biết các hạ là..."
"Lâm Vĩnh Cửu!" Lâm Vĩnh Cửu cũng rõ ràng, nàng ta là một nữ tử cũng đã tự giới thiệu, hắn có lí gì mà che lấp, "Thiếu đông gia của hiệu thuốc Lâm La!"
"À...!"
Lăng Kỳ Tuyết chỉ "À..." một tiếng. Sau đó lại tự nhiên uống một ngụm trà nhỏ, mãi sau cũng không nói lời nào.
Thấy nàng như vậy, Lâm Vĩnh Cửu kinh ngạc, không phải mục đích nàng ta nói ra đan phương của thăng nguyên đan chỉ để tiến vào uống một ngụm trà chứ?
Hắn còn lâu mới tin!
"Không biết Lăng đại tiểu thư đại giá quang lâm là có việc gì?" Lâm Vĩnh Cửu mở đầu.
"Đương nhiên là mua thuốc rồi! Chẳng lẽ Lâm thiếu chủ còn bán cái khác?" Lăng Kỳ Tuyết nói xong, con ngươi tối tăm tà ác như vô ý quét qua chỗ bụng dưới của Lâm Vĩnh Cửu.
"..." Lâm Vĩnh Cửu thề, từ khi hắn lớn như vậy tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân đùa giỡn rõ rành rành như thế này.
Từ nhỏ Lâm Vĩnh Cửu đã bắt đầu giúp phụ thân buôn bán, nào có dạng khách nhân gì mà chưa gặp qua, xấu hổ qua đi lập tức khôi phục tự nhiên, "Xin hỏi Lăng đại tiểu thư muốn mua dược liệu gì, hiệu thuốc Lâm La của chúng tôi không dám nói là có tất cả, nhưng cũng là hiệu thuốc đầy đủ nhất của Nam Lăng quốc rồi."
Nói đến hiệu thuốc Lâm La, trên mặt Lâm Vĩnh Cửu tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào.
Hiệu thuốc Lâm La là tâm huyết mấy đời người chăm lo của Lâm gia bọn họ, có thể truyền xuống nhiều đời, truyền tới thế hệ của hắn cũng coi như là thế gia rồi.d-đ/lq,đ
"Không biết nơi này của Lâm thiếu chủ có thất diệp thảo không?"
Thất diệp thảo là dược liệu giải độc mấu chốt, không phải đồ hiếm, nhưng cũng khó có được hơn nhiều loài dược liệu khác.
Lâm Vĩnh Cửu cười nói: "Lăng đại tiểu thư tới thật đúng lúc, hôm qua bổn tiệm mới nhập vào một lượng lớn dược liệu, trong đó cũng có một gốc thất diệp thảo, chỉ là..."
Lăng Kỳ Tuyết nhìn ra chuyện hắn khó xử, nói thẳng: "Ta không có tiền!"
"A?" Với kinh nghiệm thương trường của Lâm Vĩnh Cửu, nghe thấy khách nói đông tây rồi bảo không có tiền vẫn muốn mua cũng không khỏi giật mình một cái.
Nhưng lập tức nghĩ đến đan phương vừa rồi nàng nói ra, Lâm Vĩnh Cửu bình tĩnh trở lại.
Lăng Kỳ Tuyết cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, tuy vẫn còn non mềm một chút so với nàng xử lí Lăng thị kiếp trước nhưng ít nhất cũng rất lão luyện sắc bén.
Nếu là nàng, nàng không sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trên thế giới này có rất nhiều người thâm tàng bất lộ, cho dù không có tiền, khó mà nói được khi hắn vừa ra tay, ngươi có thể kiếm được lợi ích còn cao hơn giá trị hàng hóa hay không.
"Ngoại trừ thất diệp thảo, ta còn muốn phục thần hoa..." Cũng không quản Lâm Vĩnh Cửu có nhớ hay không, Lăng Kỳ Tuyết báo ra một chuỗi dài tên thuốc, sau đó nhíu mày lại, "Không biết Lâm thiếu chủ có bằng lòng làm một vụ buôn bán với tiểu nữ tử không?"
"Buôn bán gì?" Thương nhân vô lợi bất khởi tảo*, nghe thấy buôn bán, Lâm Vĩnh Cửu càng hứng thú.
(*)Thương nhân vô lợi bất khởi tảo: thương nhân không lợi không dậy sớm,= thương nhân không làm việc không có lợi cho mình
"Ta lấy đan phương thăng nguyên đan đổi những dược thảo này."
"Luyện đan sư chúng ta đều có đan phương của thăng nguyên đan!"
"Nếu Luyện đan sư của các ngươi có đan phương giống như của ta, Lâm thiếu chủ cũng sẽ không mời ta vào!" Lăng Kỳ Tuyết tràn đầy tự tin, Lâm Vĩnh Cửu muốn lấy được lợi ích lớn hơn nữa từ nàng nhưng thật xin lỗi, trước kia tỷ cũng là thương nhân, bây giờ tỷ càng cần ích lợi lớn hơn!
Lâm Vĩnh Cửu bị nhìn thấu cũng không xấu hổ, còn nở nụ cười, "Ha ha, người ta nói đại tiểu thư Lăng gia là phế vật ngu dốt, ta lại cảm thấy không đúng rồi!"
"Nếu Lâm thiếu chủ không muốn sinh ý này, thì ở La Thành cũng không phải chỉ có hiệu thuốc nhà các người!" Lúc này sắc mặt của Lăng Kỳ Tuyết lạnh xuống, trước kia nàng nói chuyện làm ăn cũng không ít hơn Lâm Vĩnh Cửu, hiểu được đắn đo trong lòng đối phương.
Ngay từ đầu Lâm Vĩnh Cửu đã cảm thấy hứng thú với đan phương của nàng, đó là lợi thế.
Vẻ mặt Lâm Vĩnh Cửu đấu tranh, theo như dược liệu Lăng Kỳ Tuyết nói, có mấy vị dược liệu cực khó có được.
Lăng Kỳ Tuyết lại không nói hai lời, đứng dậy rồi chạy lấy người.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
- Chương 7: Ta không có tiền!