Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 65: Mạng là của ta

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Không!

Sao số mệnh lại như thế này, không đến cuối cùng, ai có thể nói số mệnh đã định chứ.

Nàng không thể chấp nhận, mạng là do mình tranh thủ mà không phải là trời định!

Trải qua mấy lần bị hỏa cầu truy mệnh, nàng cũng biết rõ hỏa cầu sẽ đuổi đúng mục tiêu, nếu không tránh được, cũng không cần phải dùng hết khí lực để tránh, nàng quả quyết vận công pháp Toàn Phong Vô ảnh Cước, Ngũ Hành Kiếm hung ác xông về phía Lăng Nhạc.

Cho dù chết, nàng cũng muốn thử một lần phải kéo theo Lăng Nhạc!

Trước lúc sắp chết lực lượng bộc phát rất lớn, Lăng Kỳ Tuyết lại có thể phá vỡ uy áp của Lăng Nhạc, đâm xuống dưới chân của ông ta.

Lăng Nhạc không ngờ Lăng Kỳ Tuyết quyết tuyệt như vậy, khiến ông giật mình là Lăng Kỳ Tuyết thật đúng là có thể phá bỏ uy áp cường đại ông phóng ra, xông thẳng xuống dưới chân của ông.

Lăng Nhạc tránh thoát kiếm của Lăng Kỳ Tuyết đâm đến, ngược lại Lăng Kỳ Tuyết ôm thật chặt chân của ông, hỏa cầu bay đến đập vào hai người!

Cho rằng như vậy thì có thể đồng quy vu tận? Lăng Nhạc thoáng nở nụ cười lạnh, trên cao nhìn xuống chỉ một chưởng của ông, là có thể đập vỡ đầu của nàng.

Lăng Nhạc nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy.

Tay phải giơ lên cao, dùng lực lượng mạnh như sấm chớp đánh xuống.

Trực giác của nữ nhân rất đáng sợ, cho dù Lăng Kỳ Tuyết không thấy được, cũng có thể cảm thấy một tia nguy cơ từ đỉnh đầu phủ xuống.

Nắm chân của Lăng Nhạc khó khăn đi vòng qua phía sau ông, Lăng Nhạc phóng ra uy áp rất đáng sợ, tất cả hành động của nàng cũng bị cản trở.

Lúc này hỏa cầu truy mệnh đã đến trước mắt, Lăng Nhạc đành phải tạm thời thu hỏa cầu lại, bàn tay lướt về phía sau, muốn nắm sau gáy của Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết buông Lăng Nhạc ra, ngay tại chỗ lăn một vòng, ở dưới sự uy áp của Lăng Nhạc tỏa ra, tất cả động tác của nàng đều như điện ảnh quay chậm, từng bước một bị phá bỏ đến quay chậm.

Chưởng phong của Lăng Nhạc rơi xuống đất rất mạnh, Lăng Kỳ Tuyết nguy hiểm né tránh.

Lăng Nhạc đột nhiên lui về phía sau, giữ khoảng cách với Lăng Kỳ Tuyết, hỏa cầu truy mệnh ngưng tụ ở tay lần nữa, đẩy về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết muốn tránh, nhưng làm sao cũng không thoát nổi truy kích của hỏa cầu truy mệnh, muốn chạy đến bên người Lăng Nhạc, không biết làm sao ông đã đề phòng, lúc nào cũng lui ra một bước trước nàng, mắt thấy hỏa cầu từng chút rút ngắn khoảng cách, Lăng Kỳ Tuyết bắt đầu điên cuồng ngưng tụ nguyên khí.

Khi tất cả nguyên khí ngưng tụ vào trong đan điền, Lăng Kỳ Tuyết bắt đầu nén khí vào đan điền, phong bế mười hai kinh mạch trong cơ thể, phong bế kinh mạch, khi đan điền bị nén đến một điểm không chịu nổi thì sẽ nổ tung, phát ra một lực lượng gấp mấy chục lần tu luyện giả bình thường mà nổ tung.

Cũng chính là tự bạo!

Nếu chạy không thoát, dù sao cũng đều chết, nàng tự bạo cũng muốn kéo theo Lăng Nhạc xuống địa ngục!

Lăng Kỳ Tuyết không ngừng nén nguyên lực, Lăng Nhạc nhìn ra ý đồ của nàng, sắc mặt cũng thay đổi!

Ông vẫn cho là cấp bậc của Lăng Kỳ Tuyết đạt đến cấp bậc Nguyên Vương, tu luyện giả cấp bậc Nguyên Vương tự bạo sẽ đặc biệt to lớn kinh người như thế nào, dù cấp bậc của bọn họ cao như Nguyên Tôn, cũng không chịu nổi cách thức tự bạo đến liều mạng của Lăng Kỳ Tuyết, huống chi đây là trước cửa Lăng phủ, trận nổ tung này sẽ biến nửa Lăng phủ này thành tro bụi!

Sau khi Lăng Kỳ Tuyết nén khí đan điền đến tận cùng, vào đúng lúc này, một tiếng nói già nua từ trên trời giáng xuống: "Tuyết Nhi đừng vội!"

Khi nói chuyện, một chưởng mạnh mẽ phá tan hỏa cầu truy mệnh của Lăng Nhạc, một lão đầu râu trắng lung lay đứng ở trên trời trước cửa Lăng phủ, ngay sau đó Lăng Nhạc thu lại uy áp phóng ra.

Lăng Kỳ Tuyết không hiểu lão đầu này có quan hệ với Lăng Nhạc như thế nào, có thể không chết nàng cũng sẽ không ngây ngốc cố gắng phải bồi thêm tên họ, nhanh chóng thả mười hai kinh mạch ra, vận nguyên khí bên trong đan điền ra ngoài, nếu chậm một giây, nàng sẽ trở thành một bãi thịt nát.

Trong lòng không ngừng nguy hiểm thật!

Nguyên khí trong cơ thể từ từ vận chuyển bình thường trở lại, Lăng Kỳ Tuyết ngẩng đầu lên quan sát vị lão nhân tóc trắng mày râu này, lại thấy mặt của Lăng Nhạc tôn kính hành lễ với lão nhân nói: "Vãn bối tham kiến đại trưởng lão!"

Nghe vậy Lăng Kỳ Tuyết kinh ngạc, đây chính là đại trưởng lão lớn nhất Cửu Đại Trưởng Lão trong truyền thuyết của Lăng gia? Nghe nói ở Lăng gia có quyền lên tiếng nhất không phải gia chủ mà là đại trưởng lão, xem ra lời đồn không phải là giả.

Lại thấy vẻ mặt của đại trưởng lão âm trầm nhìn Lăng Nhạc một cái, không vui khiển trách: "Ta xem ngươi đã sớm không để đại trưởng lão ở trong mắt, đường đường là đại tướng quân lại ở trước mắt bao nhiêu người đuổi gϊếŧ nữ nhi của mình, thái tử phi tương lai, còn ra thể thống gì nữa!"

"Đại Trưởng Lão dạy phải, là vãn bối sơ suất!" Lăng Nhạc nói.

Cấp bậc của đại trưởng lão là Nguyên Tôn sơ kỳ, ông cũng là Nguyên Tôn sơ kỳ, theo lý thuyết thì thực lực tương đương, nhưng ông vẫn kiêng kỵ đại trưởng lão, lão gia hỏa Viện Trưởng Lão đều nghe đại trưởng lão, chín đối địch với một người, cho dù cấp bậc của ông cao hơn nữa, thì yếu cũng không địch lại mạnh!

"Đã như vậy còn không mời thái tử phi tương lai vào trong nhà để hầu hạ!" Đại trưởng lão phất tay áo đi đến.

Đại trưởng lão lên tiếng, Lăng Nhạc không thể không nghe theo.

Lăng Kỳ Tuyết bị Lăng phủ mời lần nữa, cửu trưởng lão mời được luyện đan sư của Lăng phủ, đến chỗ cũ không tìm được Lăng Kỳ Tuyết, chờ Lăng Kỳ Tuyết bị Lăng Nhạc an bài vào trong phòng, cửu trưởng lão và luyện đan sư của Lăng gia vừa lúc đến.

Mình chính là một luyện đan sư vương cấp, Lăng Kỳ Tuyết khinh thường luyện đan sư luyện đan cấp thấp hơn nàng này, chỉ vì lừa dối cửu trưởng lão, cũng giả vờ nói cảm ơn cửu trưởng lão và luyện đan sư, chờ một đám người đều đi hết, nàng thong thả từ trong nạp giới lấy ra Phục Nguyên Đan tự mình luyện chế nuốt vào một hớp, ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu tu luyện quên mình, đánh một trận với Lăng Nhạc, nàng bị thương lớn thương nhỏ không ít, rất cần thiết phải khôi phục.

Về phần vì sao đại trưởng lão vội vã đến, nàng tạm thời không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cũng không phải vì cứu nàng một mạng.

. . . . . .

Lăng Kỳ Tuyết mở mắt đã là sáng sớm hôm sau, lúc này Lăng phủ chìm trong bi ai chủ mẫu chết đi, tang sự của Đặng Ngọc Lan được làm rất long trọng, không biết còn tưởng rằng là nhất quốc chi mẫu chết.

Vương công quý tộc đến tham gia tang lễ cũng nối liền không dứt, Lăng Kỳ Tuyết nghĩ đây là một cơ hội, len lén chuồn ra khỏi phòng, muốn nhân cơ hội chạy ra Lăng phủ.

Ngờ đâu mới ra khỏi cửa phòng, đã bị cửu trưởng lão đứng ở cửa phòng ngăn cản, lão đầu cười hì hì nói: "Tuyết Nhi, chỉ vì an toàn của ngươi, trước hôn lễ ngươi ở trong nhà là tương đối an toàn!"

"Nhưng trong phòng rất buồn bực, ta muốn ra ngoài đi dạo." Lăng Kỳ Tuyết méo miệng nói.

"Nếu không cửu trưởng lão đi với ngươi bảo vệ ngươi an toàn?" Cửu trưởng lão chính là xác nhận đúng Lăng Kỳ Tuyết có thể mang đến tài nguyên cho ông, từng bước theo sát, e sợ Lăng Kỳ Tuyết té ngã dập đầu.

Nhìn ánh mắt cửu trưởng lão lấy lòng, Lăng Kỳ Tuyết dở khóc dở cười, bình thường mắt lão đầu này mọc trên đỉnh đầu, khinh thường nhìn tiểu bối một cái, nàng chỉ là một người gọi là thái tử phi tương lai, sao ông phải coi trọng như vậy? Còn có nguyên nhân khác sao?

Lăng Kỳ Tuyết không biết là Cửu Đại Trưởng Lão của Lăng gia cũng chỉ có một mình cửu trưởng lão còn chần chừ ở Nguyên Vương đỉnh, những người khác cũng thuận lợi lên cấp Nguyên Tôn, cửu trưởng lão rất nóng lòng mà!

Nhìn lòng của cửu trưởng lão muốn đi theo nàng, Lăng Kỳ Tuyết đành phải tạm thời bỏ kế hoạch chạy trốn.

Chỉ là, không phải đi ra ngoài chơi, Lăng Kỳ Tuyết thông minh mắt to giảo hoạt đảo một cái, lập tức đã có chủ ý.
« Chương TrướcChương Tiếp »