Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lăng Kỳ Liên âm hiểm cười: "Trong nạp giới không có là bởi vì ở trong nạp giới đồng bạn của nàng, nàng chỉ cung cấp dược vết đao thương nhỏ là chia được một chút thịt, đương nhiên là ăn vào trong bụng của nàng rồi, nếu đại nhân ngài không tin có thể lột bụng của nàng ra mà xem một chút, bên trong có phải thịt của con cháu ngài hay không vừa nhìn là biết ngay."
Lột bụng ra?
Đây là một kết quả dù sao cũng đều là cái chết!
Một kế này của Lăng Kỳ Liên không thể nói không độc, Lăng Kỳ Tuyết nghiêng mặt híp mắt nhìn Lăng Kỳ Liên một cái, nếu qua cửa ải này của Ma Linh Giác Trư, mặc kệ Lăng gia có bao nhiêu cao thủ lão tổ, nàng đều không thể để cho nàng sống qua tối nay!
Lăng Kỳ Tuyết đành phải cười xòa với Ma Linh Giác Trư nói: "Đại nhân, ngài đừng nghe nàng nói bậy, nếu mà ta ăn ngài con cháu thịt, vừa nói chẳng phải đã lòi ra, ta dám nói với ngài nhiều lời như thế, nhất định là bởi vì ta không có ăn, cũng không sợ ngươi ngửi thấy được mùi trong miệng ta!"
Lăng Kỳ Tuyết mặt không đỏ tim không đập, nói xong nàng đều tin tưởng mình chưa từng ăn thịt Ma Linh Giác Trư.
Nói dối? Nàng từng làm tổng giám đốc của Lăng thị có cái trường hợp nào mà chưa từng thấy qua, bản lĩnh bịa chuyện cũng đã dày công tôi luyện.
Ma Linh Giác Trư suy nghĩ một chút cũng phải, xoay đầu to lớn nhìn về phía Lăng Kỳ Liên.
Lăng Kỳ Liên nói: "Vì báo thù cho con cháu của ngài, thà gϊếŧ lầm một vạn không nên bỏ qua một ai!"
Mẹ nó!
Nếu không phải là động thủ sẽ bại lộ thực lực của nàng, Lăng Kỳ Tuyết nhất định sẽ đập chết Lăng Kỳ Liên âm độc này bằng một cái tát, còn thà gϊếŧ lầm một vạn, ngươi cho rằng ngươi là tào tháo à, mắc nợ!
"Đại nhân minh giám, nàng liều mạng chỉ ta, đoán chừng là chột dạ hận không tìm được một người chết thay, ngài nhìn cấp bậc của nàng một chút, và nhìn cấp bậc ta, sẽ thấy ra ai giống hung thủ hơn, còn nữa, nếu nàng không phải là hung thủ, tại sao trên người có thể có mùi dược che giấu?"
Lăng Kỳ Tuyết nở nụ cười nịnh hót, nữ nhân nào đó, xem ai cao minh hơn!
Lăng Kỳ Liên dùng Hổ Đầu Ong đến phá nàng, trên người khẳng định cũng có đồ che giấu mùi, nếu không đoạn đường vào cửa rừng rậm này trên người mang Hổ Đầu Ong, trên người của nàng cũng nhất định sẽ để lại mùi.
"Ngao ngao ——" Ma Linh Giác Trư ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rống to rung trời, một hớp đã nuốt Lăng Kỳ Liên vào.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, quá nhanh, Lăng Kỳ Tuyết còn chưa kịp phản ứng, cái gọi là thiên tài một đời của Lăng phủ vì vậy mà ngã xuống.
Ngược lại nhóm người Nam Cung Kình bị dọa đến đặt mông co quắp trên mặt đất, một mùi khai từ quần một người thị vệ tỏa ra.
Lăng Kỳ Tuyết nghĩ: Lần này Lão Quái Vật nên đi thôi, về sau ở trong Ma Vân rừng rậm, nàng cũng không dám thịt Cật Ma linh Giác Trư nữa.
Sau khi Ma linh Giác Trư ăn sạch Lăng Kỳ Liên, lại dùng ánh mắt chất vấn quan sát Lăng Kỳ Tuyết: "Trên người của ngươi cũng dùng dược vật che giấu mùi!"
Rõ ràng cho thấy còn đang hoài nghi nàng!
Lúc này hốt hoảng thì đồng nghĩa với tự sát, Lăng Kỳ Tuyết vô tội bĩu môi: "Người ta một chút cấp bậc cũng không có, gặp phải ma thú cũng chỉ có thể chờ chết, không thể không che giấu hơi thở để trốn nha!"
Nói như vậy, tinh thần của Lăng Kỳ Tuyết căng thẳng cực độ, chuẩn bị tùy thời rút phá kiếm ra đánh một trận với Ma Linh Giác Trư, còn lặng lẽ dùng thần thức cắt lấy một miếng thịt Song Cơ Thanh Xà, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Ma Linh Giác Trư này có thể ngửi thấy mùi đến từ phía xa, nói không chừng vì Song Cơ Thanh Xà là tử địch của nó cũng sẽ có tác dụng. Đây không phải là Lăng Kỳ Tuyết bịa chuyện, ban ngày nàng trốn ở trên cây, thấy rõ ràng Ma Linh Giác Trư nhỏ chết, Song Cơ Thanh Xà mới xuất hiện, nàng có chín mươi phần Song Cơ Thanh Xà không có khứu giác nhạy cảm như Ma Linh Giác Trư.
Thời gian biến mất từng chút, Ma Linh Giác Trư vẫn không suy nghĩ ra rốt cuộc lời nói của Lăng Kỳ Tuyết có mấy phần tính là chân thật, hai mắt thật to nhìn chằm chằm vào Lăng Kỳ Tuyết, dường như muốn thấy rõ nàng cõ nói dối hay không.
Trái tim của Lăng Kỳ Tuyết thót lên đến cổ họng, như vậy rất hành hạ thần kinh!
Nhóm người Nam Cung Kình cũng phòng thủ tra tấn, Ma Linh Giác Trư không lên tiếng, bọn họ cũng không dám rời đi, e sợ chọc giận Ma Linh Giác Trư, đứng ở chỗ này vừa sợ bị Ma Linh Giác Trư lập tức gϊếŧ!
Đột nhiên, một thị vệ chịu không được, phù một tiếng ngã xuống mặt đất.
Ma Linh Giác Trư thấy thế lập tức thi triển lực hút vòng xoáy, xơi tái hắn.
Đối mặt với uy hϊếp cái chết, lúc này Nam Cung Kình cực kỳ hối hận, mỗi lần gặp phải Lăng Kỳ Tuyết hắn lại gặp xui, không chiếm được đan dược, mất thị vệ Nguyên Vương, lần này còn dư lại thị vệ cấp bậc cao nhất Nguyên Tướng đỉnh, cũng bởi vì gặp phải Lăng Kỳ Tuyết không hiểu ra sao bị ăn.
Nhưng mà, càng như vậy, hắn lại càng thích đến gần Lăng Kỳ Tuyết, nếu ngày khác còn có thể gặp lại, nhất định chấp nhận đặt sính lễ trói nàng ở bên hắn!
Ma Linh Giác Trư cũng không biết nghĩ như thế nào, nuốt trọn từng thị vệ của Nam Cung Kình, cuối cùng sáu thị vệ của hắn cũng bị ăn hết, chỉ còn lại một người Nam Cung Kình.
Lăng Kỳ Tuyết thấy vậy trong lòng này dâng lên dự cảm chẳng lành, thịt Song Cơ Thanh Xà trong Thế Giới Hỗn Độn lặng lẽ ném vào cây cối phía sau.
Bên này, lực chú ý của Ma Linh Giác Trư ở trên người Nam Cung Kình.
Mắt thấy vòng xoáy trong miệng Ma Linh Giác Trư hồi sinh, đối tượng tiếp theo chính là hắn, Nam Cung Kình dùng giọng nói thương lượng lấy lòng với Ma Linh Giác Trư nói: "Van ngài tha cho ta, ta không có ăn con cháu của ngươi!"
Ma Linh Giác Trư này lại kinh thường liếc Nam Cung Kình một cái, như đang nói: Đừng mơ!
Lăng Kỳ Tuyết chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Sau khi Ma Linh Giác Trư ăn Nam Cung Kình không còn vụn, nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Kỳ Tuyết, nở nụ cười dữ tợn: "Ha ha, nhân loại nhỏ bé, tên tiểu nhân kia nói không sai, thà gϊếŧ lầm một vạn, tuyệt không bỏ qua một người, ta phải ăn tươi ngươi!"
"Nhưng ăn một người không có một chút cấp bậc nào, ngài sẽ không có cảm giác thành tựu!" Lăng Kỳ Tuyết nịnh nọt nói.
Trong lòng cũng là cực kỳ sợ hãi: Càng đối mặt với cường giả, lòng khát vọng trở thành cường giả lại càng thêm mãnh liệt!
Khi nàng dùng Bạo Nguyên Đan đối phó với Nguyên Vương thì từng đắc chí, Nguyên Vương cũng chỉ như vậy mà thôi, nếu mà nàng có thêm mấy viên Bạo Nguyên Đan, bên cạnh có một vài người lót phía sau, thì cũng không sợ Nguyên Vương.
Nhưng Ma Linh giác Trư ở trước mặt nàng thì nàng mới phát hiện ý nghĩ của mình là buồn cười và nông cạn dường nào, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn!
"Ta không cần cảm giác thành tựu, chỉ cần không tha cho một người có thể gϊếŧ con cháu của chết ta mà thôi!" Ma Linh giác Trư thi triển ra vòng xoáy, long quyển khổng lồ đầy trời che lấp ánh mặt trời, lực hút cường đại trực tiếp hút Lăng Kỳ Tuyết đến bên mồm của nó.
Lăng Kỳ Tuyết biết đây là cơ hội cuối cùng của nàng rồi!
Vận nguyên khí toàn thân, phá kiếm xuất thế ngang trời, thấy một kiếm chắc chắn cắm vào trong cổ họng của nó, giữ chặt thân thể không để cho mình bị hút vào!
Song Cơ Thanh Xà không đến, trước mắt chỉ có mình mới có thể giúp mình.
Bất cứ lúc nào cũng không được đặt toàn bộ hi vọng trên người người khác, thì mới có thể lấy được cơ hội sống.
Ma Linh Giác Trư không ngờ Lăng Kỳ Tuyết sẽ phản kháng, còn có thể sử dụng chiêu kiếm mạnh như vậy, nhất thời không chú ý bị Lăng Kỳ Tuyết đạt được như ý, cổ họng bị đau, chợt khép chặt hàm răng muốn cắn Lăng Kỳ Tuyết, thế nhưng miệng của nó quá lớn, Lăng Kỳ Tuyết nắm chặt chuôi kiếm, núp ở chỗ cổ họng
không động đậy.
"Ngao ngao——"
Ma Linh Giác Trư giận dữ, tăng thêm lực hút vào bên trong. . . . . .