Chương 25: Xao trá lặc tác (dọa dẫm vơ vét)

Edit: hongheechan~DĐLQĐ

Nằm ngoài sự dự liệu của hắn, Lăng Kỳ Tuyết không ra giá nữa, không phải do nàng không muốn, mà do nàng nhìn ra được Nam Cung Ngọc nhất định phải có được cái lò luyện đan này, dù nàng có tăng giá tiền lên, Nam Cung Ngọc cũng sẽ tăng lên, đến lúc đó giá tiền lò luyện đan ắt sẽ lên tới một độ cao làm người ta sợ hãi.

Muốn lò luyện đan, nàng có phương pháp.

Không phải Nam Cung Ngọc muốn học luyện đan sao? Nàng có thể dạy hắn mấy chiêu, có thể làm cho tài luyện đan của hắn bước lên một độ cao mới, dĩ nhiên, cái giá là một lò luyện đan có đủ cấp bậc để luyện chế Tẩy Tủy Đan.

Người đấu giá dứt khoát, Nam Cung Ngọc lấy giá tiền một trăm vạn kim tệ mua được lò luyện đan.

Lăng Kỳ Tuyết ra khỏi bao gian, đứng ở cửa phòng đấu giá, chờ Nam Cung Ngọc.

Đông Phương Linh Thiên đoán được đại khái ý đồ của Lăng Kỳ Tuyết, thầm nói: Thông minh!

Bình tĩnh đứng ở cạnh nàng.

Lúc này thân thể Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn trong trạng thái dinh dưỡng không đầy đủ, không nẩy nở, kề vai đứng với Đông Phương Linh Thiên, rất có dáng vẻ của một ca ca lớn mang theo tiểu muội muội đang chờ người.

Đợi trong chốc lát, không chờ được Nam Cung Ngọc, nhưng chờ được một kẻ Lăng Kỳ Tuyết chán ghét nhất —— Lăng Kì Liên!

Chỉ thấy nàng ta lại mặc bạch y toàn thân cùng với quần dài, làn váy bồng bềnh, trên mặt mang nụ cười ôn uyển, phong cách bạch liên hoa được bày ra đến tinh tế vô cùng.

Lại nhìn thấy bên cạnh nàng ta, là một nam tử mặc cẩm bào đen tuyền, vẻ mặt nam tử lạnh lùng, đôi mắt như chim ưng phóng ra lạnh lùng lại không thiếu khí phách.

Không cần phải nói, có thể làm cho bạch liên hoa rập khuôn như vậy, chắc chắn là thái tử Nam Lăng quốc Nam Cung Kình.

Nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kì Liên cười khanh khách chào hỏi, "Tuyết tỷ tỷ làm sao tỷ lại tới nơi này, cũng đến tham gia buổi đấu giá sao? Nhưng mà......"

Lăng Kì Liên nhìn như đấu tranh một hồi mới nói ra, "Nhưng mà, thể chất của tỷ, dường như đi chợ bán thức ăn thì hợp hơn đó!"

Đề nghị nghe được lắm, thực tế nàng ta còn đang âm thầm nhắc nhở mọi người, Lăng Kỳ Tuyết chính là một phế vật, không có tư cách đến phòng đấu giá!

Lăng Kỳ Tuyết cười lạnh, Lăng Kì Liên này am hiểu ngụy trang, ở trước mặt mọi người luôn bày ra dáng vẻ tiên nữ có tấm lòng Bồ Tát, nói ra như vậy thì mọi người cũng cho rằng nàng ta đang quan tâm tỷ tỷ mà thôi, nếu không phải trước đó trong trí nhớ nguyên chủ có kí ức nàng ta luôn giả vờ tốt bụng rồi bắt nạt nàng, nàng đã bị lừa rồi!

Nhưng có đôi lời gọi là không làm không chết, nếu nàng ta chủ động tới chọc giận nàng, thì cũng đừng trách nàng không khách khí!

Lăng Kỳ Tuyết giống như không hề nghe thấy lời Lăng Kì Liên, tiến lên kéo tay của nàng ta, "Liên muội muội, rốt cuộc muội cũng đi ra rồi, không phải muội đã bảo hôm nay sẽ cho ta một vạn kim tệ để đi chợ mua đồ ăn sao? Tỷ tới đây rồi, d;đlq"đ muội mau cho tỷ đi, tỷ đói rồi, muốn đi mua đồ ăn!"

Giọng nói Lăng Kỳ Tuyết mềm mềm nhẹ nhẹ, mang theo ý làm nũng, Lăng Kì Liên nghe thấy mà nghiến răng, nàng nói muốn đưa tiền lúc nào thế!

Nhưng Đông Phương Linh Thiên vẫn luôn đi theo Lăng Kỳ Tuyết giống như cái đuôi lại cảm thấy, nếu Lăng Kỳ Tuyết cũng dùng giọng điệu này nói chuyện với y, tư vị kia, chắc chắn cực kì...... Mất hồn!

Nam Cung Kình nghe thấy lời Lăng Kỳ Tuyết nói, như có điều suy nghĩ, hắn thấy giọng nói này rất giống nữ nhân đấu giá với Tam hoàng tử, mặc dù cuối cùng nàng ta không theo tiếp, nhưng mà có thể kiên quyết đấu giá với Tam hoàng tử, ở Nam Lăng quốc này, trừ người trong hoàng gia, thật lòng thì cũng không nhiều lắm, Lăng Kỳ Tuyết này không đơn giản.

"Liên muội muội, làm sao muội lại có thể nói chuyện không giữ lời, ta còn tưởng rằng muội sẽ khác những người kia, sẽ không bắt nạt ta, nhưng không ngờ muội cũng theo chân bọn họ, cũng bắt nạt ta!"

Lăng Kỳ Tuyết khóc nức nở lắc lắc tay áo Lăng Kì Liên, lắc đến mức Lăng Kì Liên cảm thấy da đầu tê dại, cho đi, quá oan uổng, không cho, nàng ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thái tử, trong lòng hoảng hốt, hình tượng bao năm không thể vì vậy mà bị hủy hoại.

Cắn răng một cái, đành phải bất chấp, lấy nạp giới ra, "Không phải muội muội không bỏ được, mà do một vạn kim tệ cũng không phải là con số nhỏ, tỷ tỷ có thể mang được sao?"

"Không nhọc muội muội lo lắng, y sẽ mang hộ ta!" Lăng Kỳ Tuyết chỉ chỉ Đông Phương Linh Thiên cách đó không xa.

Lăng Kì Liên nhìn theo đầu ngón tay Lăng Kỳ Tuyết, bóng lưng Đông Phương Linh Thiên thẳng đứng, trên người mặc cẩm bào đen tuyền đón gió tung bay, đứng ở chỗ cửa lấp lánh kim quang, cực kì bắt mắt.

Cẩm bào dài bao gọn toàn thân, lộ ra dáng người thon dài của y, qua lớp quần áo, đường cong hoàn mỹ như ẩn như hiện.

Nếu như nói thái tử khí phách, vị nam tử này sẽ là tôn quý, trong tôn quý có một loại ôn nhu giống như tiên nhân giáng trần, nhưng không làm mất khí khái nam tử nên có!

Đúng là một nam tử hoàn mỹ!

Lăng Kì Liên không nhịn được mà hô lên kinh ngạc, vừa đúng lúc chạm đến ánh mắt không vui của Nam Cung Kình, nàng ta mới giật mình luống cuống.

"Khụ khụ, thái tử điện hạ, ta......" Lăng Kì Liên nói không ra lời, đúng là vừa rồi nàng hơi luống cuống.

Trong lòng không khỏi thầm mắng Lăng Kỳ Tuyết, d*đlq"đ đều do phế vật này, nếu không phải do sự xuất hiện của nàng ta, nàng cũng sẽ không gặp được nam tử tuyệt mỹ kia, cũng sẽ không thất lễ trước mặt thái tử!

Không thể không nói, đúng là Lăng Kì Liên và Lăng Kì Vân do một mẫu thân dạy dỗ, thoải mái đẩy sai lầm tới trên người khác cũng giống nhau như đúc!

Thái tử không vui quay người đi, Lăng Kì Liên muốn đuổi theo, bị Lăng Kỳ Tuyết kéo vạt áo, "Muội muội đưa kim tệ cho ta trước đã, đừng để cho thái tử điện hạ thấy vẻ mặt không giữ lời của muội chứ!"

Lăng Kì Liên muốn thổ huyết, cái gì là đừng để cho thái tử điện hạ thấy chứ, rõ ràng Lăng Kỳ Tuyết muốn chửi bới nàng trước mặt thái tử điện hạ!

Nhưng không cho, thái tử điện hạ vẫn chưa đi xa, hắn sẽ cho rằng mình nói mà không giữ lời, chẳng phải sẽ uổng phí những cố gắng trước mặt thái tử của nàng trước đó sao!

Cuối cùng, Lăng Kì Liên hung hăng trừng Lăng Kỳ Tuyết một cái, không cam lòng đổ ra một đống kim tệ trên mặt đất, đuổi theo thái tử.

Nhìn đống...kim tệ lấp lánh trên đất, Lăng Kỳ Tuyết lộ ra nụ cười gian xảo, móc nạp giới vơ vét được ở chỗ Lâm Vĩnh Cửu ra, hơi chuyển động suy nghĩ một cái, kim tệ lập tức biến mất.

Nhưng Lăng Kỳ Tuyết kinh ngạc, kim tệ không vào trong nạp giới của nàng!

Kim tệ đi đâu rồi, nàng đang muốn điều tra, Đông Phương Linh Thiên nhắc nhở, "Nam Cung Ngọc ra rồi!"

Lăng Kỳ Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, một nam tử chừng hai mươi mặc bạch y đi ra từ phòng đấu giá, cấp bậc của hắn không cao, mới đến Ngưng Nguyên hậu kỳ.

Tài nguyên của Hoàng tộc rất phong phú, tất nhiên tài nguyên tu luyện cho các hoàng tử cũng nhiều hơn trẻ con trong gia đình bình thường, cho nên nói, một hoàng tử hai mươi tuổi mới Ngưng Nguyên hậu kỳ, không khác một phế vật trong gia đình bình thường lắm.

Cũng khó trách Nam Cung Ngọc sẽ bị những hoàng tử, công chúa khác chèn ép!

Lăng Kỳ Tuyết chú ý rằng, lúc thái tử đi ra mặc mãng bào tượng trưng cho thái tử, nhưng trên người Nam Cung Ngọc chỉ mặc cẩm bào tơ lụa những người phú quý thường mặc.

Xem ra người trong hoàng tộc rất hà khác với vị hoàng tử này nha!

Lăng Kỳ Tuyết đi trước, khẽ khom người thi lễ, "Lăng Kỳ Tuyết Lăng phủ tham kiến Tam hoàng tử!"

Nam Cung Ngọc cũng là một người hiền hoà, "Đứng lên đi, cô nương tìm bổn vương vì chuyện gì?"

"Có thể kiếm một chỗ để nói chuyện không?" Tạm thời Lăng Kỳ Tuyết vẫn chưa muốn để người khác biết chuyện nàng có thể luyện đan.

Nam Cung Ngọc liếc mắt nhìn Lăng Kỳ Tuyết, hắn không biết tên nữ tử này.....